“Mở miệng ra.”
Đào Khê nhắm chặt hai mắt nghe thấy Lâm Khâm Hòa khẽ giọng nói với mình. Cậu nghe lời mở cánh môi đang căng thẳng, thuận theo Lâm Khâm Hòa miệng lưỡi dây dưa, trong phòng hòa nhạc rộng mênh mông chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc và âm thanh miệng lưỡi quấn quýt của hai người bọn họ.
Lâm Khâm Hòa đè lấy eo cậu, ôm thật chặt cậu vào trong ngực, càng hôn càng kịch liệt. Đào Khê dần dần không thở nổi, cả người như nhũn ra, dựa vào cánh tay Lâm Khâm Hòa đang ôm eo cậu để duy trì tư thế đứng, sắc mặt đỏ rực như ráng trời chiều.
Không biết đã hôn bao lâu, dường như nhận ra cậu không chịu được nữa, rốt cuộc Lâm Khâm Hòa cũng thở hổn hển buông cậu ra, sau đó đột nhiên Đào Khê cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng. Cậu được Lâm Khâm Hòa hai tay giữ eo nhấc lên, nhẹ nhàng đặt lên dương cầm.
Một tay Lâm Khâm Hòa vịn lên hông cậu, một tay còn lại chống lên dương cầm cạnh người cậu, vây cậu lại trong một góc nhỏ. Anh hơi ngẩng đầu nhìn cậu, nhìn đôi môi đỏ hồng đang nhếch lên của cậu, nhìn ánh mắt ướt át của cậu đang nhìn mình, khóe miệng anh dần lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Đào Khê rất ít khi thấy Lâm Khâm Hòa cười với cậu, cậu thở gấp, kinh ngạc nhìn Lâm Khâm Hòa.
Cậu cảm thấy mình có thể trả giá bằng tất cả mọi thứ chỉ vì một khoảnh khắc này.
Đào Khê không chờ tiếng thở dốc lắng xuống, chợt đưa tay ôm lấy cổ Lâm Khâm Hòa, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-den-ben-em/1798769/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.