Chu Cường không ngờ Lâm Khâm Hòa sẽ từ chối dứt khoát như thế nên rất lúng túng, quay đầu nhìn lại thấy Đào Khê bị từ chối tại chỗ mà cụp mắt xuống, dáng vẻ như thể bị đả kích đến hồn bay phách lạc.
Ông không thể nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn này chịu ấm ức được, tư tưởng quyết đoán, nghiêm mặt nói với Lâm Khâm Hòa: “Sao mà không được? Phòng học rộng như thế cơ mà!”
Thật ra trong lớp vẫn còn một chỗ trống, là của một học sinh bị bệnh nên xin nghỉ.
Đứa trẻ ngoan Đào Khê oán thầm, mẹ nó, nếu đây mà là ở Nhất Trung Thanh Thủy, cậu đã sớm cau mặt bỏ đi, thích thì ngồi, không ngồi thì cút con mẹ mày đi.
Nhưng đối phương là Lâm Khâm Hòa, hai chuyện này không giống nhau.
Cậu hơi cúi đầu xuống nhưng ánh mắt vẫn ngước lên nhìn về phía Lâm Khâm Hòa, môi mím lại, lông mi lơ đãng khẽ rung.
Đây là thứ cậu am hiểu nhất, biểu cảm sau khi gây họa lớn thì cầu xin giáo viên tha thứ, thi thoảng lúc bịa chuyện cho các nhiếp ảnh gia cũng hay cần dùng đến, thù lao cũng được nhiều hơn một chút.
Chu Cường bên cạnh lại bắt đầu hòa nhã dỗ dành: “Ngồi thử một tuần trước thôi, dù sao sau này chúng ta vẫn còn phải đổi chỗ. Nếu không hợp thì đổi lại, được không?” Vừa nói ông vừa nháy mắt với Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa cau mày, ánh mắt cay độc đang nhìn Chu Cường nhanh chóng rời đi rồi nhìn sang Đào Khê bên cạnh, sau một hồi im lặng thì xoay người đi thẳng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trang-den-ben-em/156150/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.