Đã nhiều ngày, Diệu Diệu cứ cảm thấy Bạch Lập Nhân bắt đầu trở nên là lạ.
Từ hôm đó trở về sau, kỳ thật bọn họ đã thử thêm một lần, không biết có phải do gánh nặng tâm lý của hai người họ quá nặng hay không mà dù đã đứng trước cửa vẫn không thể nào tiến vào.
Vì vậy, Bạch Lập Nhân bắt đầu không thích nói chuyện, im lặng đến đáng sợ.
Lúc ăn sáng cũng chỉ đến gõ cửa phòng cô, không giống như lúc trước, trực tiếp bá đạo đi vào khiêng cô ra.
Anh chỉ trầm mặc nhìn Diệu Diệu, nhìn cô bám tưởng thong thả ra khỏi phòng, chỉ khi nào không có chỗ nào cho cô bấu vào, anh mới bước lên đỡ, nhưng đỡ xong thì ngay lập tức buông tay.
Dường như đang chạm vào cái gì đó không nên chạm.
Ngay cả ăn bữa cơm cũng rất im lặng, bình thường anh hết nói Đông rồi lại nói Tây, bầu không khí trầm mặc thế này ngược lại khiến Diệu Diệu rất lo lắng.
Vì vậy...
"Có, có thể là do áp lực gần đây của chúng ta quá lớn, hoặc là, do chúng ta quá khẩn trương thôi..." Diệu Diệu rất muốn an ủi anh, nhưng không biết phải dùng ngôn ngữ biểu đạt như thế nào để không khiến anh để tâm.
Kết quả, cô mới mở miệng nói câu đầu tiên, mặt Bạch Lập Nhân đã trắng bệch.
"Anh đi rửa bát!" Anh đột nhiên đứng phắt dậy.
Diệu Diệu ngơ ngác há mồm: "Nhưng mà..." Nhưng mà, anh mới ăn có mấy miếng a.
Khi Bạch Lập Nhân rửa bát, bình thường thì hết hừ hừ đằng Đông rồi lại hừ hừ đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219975/quyen-7-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.