Edit: huongntd
Beta: Béo
Nhoắng một cái đã họp đến tận ba giờ hơn, Bạch Lập Nhân trở lại văn phòng, vừa mới ngồi xuống đã lao vào làm việc như điên.
Nhiều ngày nay, công việc của anh bận đến tối tăm mặt mũi, ngay cả thời gian uống ly nước ngay trong phòng làm việc cũng được xem là xa xỉ.
Vì sao anh lại phải sứt đầu mẻ trán như này? Bởi vì anh có một kế hoạch.
Điện thoại trên bàn liên tục vang, Bạch Lập Nhân liếc mắt nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, sau đó quyết định sẽ không vì những người không quan trọng mà lãng phí từng giây từng phút.
Điện thoại vang lên rất lâu, chuông ngắt không được bao lâu lại tiếp tục reo lên.
Đều hiện cùng một dãy số, Bạch Lập Nhân kiên quyết không để ý tới.
Anh không có thời gian, không có thời gian.
Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng người ở đầu dây bên kia đang nổi trận lôi đình.
Thời gian rất nhanh đã đến buổi chiều, Bạch Lập Nhân bắt đầu kiểm tra lại số liệu báo cáo.
"Tổng giám đốc, anh có điện thoại." Điện thoại nội bộ truyền đến giọng nói lạnh lùng của thư ký.
Bạch Lập Nhân nhăn mày, đang định hỏi rõ thì không ngờ thư kí của mình đã tự động chuyển điện thoại.
"Thằng mất dạy, sao không nghe điện thoại của ông đây hả?" Trong điện thoại truyền đến tiếng quát rất to.
Anh cau mày.
Quả nhiên.
"Có việc?" Giọng điệu của Bạch Lập Nhân khá thờ ơ.
Có vẻ như người ở đầu dây bên kia muốn tính toán với anh nhưng không khỏi lo lắng: "Mày đã xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219972/quyen-7-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.