Mới sáng sớm mà điện thoại đã đổ chuông liên tục, quấy rầy giấc ngủ của anh một cách nghiêm trọng.
Tiếng chuông cuối cùng cũng ngừng nhưng Bạch Lập Nhân đã bị đánh thức, anh mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Đầu đau quá, rõ ràng là hôm qua anh bị say rượu.
Nhưng đây là đâu?
Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, đầu óc Bạch Lập Nhân nháy mắt trở nên trống rỗng.
Phải mất vài giây suy nghĩ, anh mới khó chịu đứng lên, đây là phòng của Diệu Diệu.
Đúng rồi, Diệu Diệu đâu?
Bạch Lập Nhân vội vàng vén chăn lên, nhưng chỉ mới vén lên một chút đã vội vàng đắp lại.
Sắc mặt anh lúc đỏ lúc trắng.
Vì dưới chăn, lại là
Đêm qua...
Bạch Lập Nhân vén chăn lên một lần nữa, nhìn cơ thể trong chăn của mình mà ngẩn người.
Anh đưa tay rút mấy tờ khăn giấy bên cạnh, sau đó lau sạch sẽ chút dấu vết còn sót lại trên bắp đùi.
Là mơ sao?
Nhưng nếu là mơ thì tại sao lại chân thực đến vậy? Thậm chí anh còn nhớ rõ cảm giác lúc đôi môi mình cuốn lấy chiếc lưỡi mê người đó, lúc đôi tay nóng bỏng chạm lên từng tấc da thịt, cả đôi mắt ngập nước của cô, tiếp nhận anh, nghênh đón anh, thở gấp rên rỉ ở dưới thân anh kia mà.
Hơi nóng thiêu đốt từng bộ phận đều chân thực đến thế.
Cảm giác chân thực khiến cả cơ thể trở nên nóng rẫy còn khiến người anh em của anh căng phồng mà.
Nhưng nếu không phải là mơ thì tại sao bây giờ chỉ có một mình anh tỉnh lại?
Rõ ràng anh nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219967/quyen-7-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.