Diệu Diệu khóc đến váng cả đầu.
Sau khi tiễn Đỗ San San ra về, Bạch Lập Nhân lập tức bước vào nhà tắm.
Nửa tiếng sau, anh tắm xong thì khoan khoái bước ra ngoài.
Bạch Lập Nhân giả mù sa mưa đi một vòng tìm Diệu Diệu, sau đó ra vẻ cực kì rối loạn mà gọi tên cô mấy lần.
Không nghe tiếng trả lời, anh lại giả vờ hoang mang: "Kì lạ, sao lại không thấy?"
Rồi lại lầm bà lầm bầm đi vào bếp rót nước sôi, trở về phòng.
Phỏng chừng là đang chuẩn bị đốt bùa chú.
Đáng đời anh!
"Hu hu hu."
"Oa hu hu hu hu."
Diệu Diệu không thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục chuyên tâm khóc lóc thảm thiết.
Cô rất khổ sở đó, trước kia thất tình còn có người cho mượn bả vai để tựa vào, bây giờ cô biết tựa vào ai nữa đây!
2 phút sau, Bạch Lập Nhân trở ra, nghe thấy giọng cô thì "bừng tỉnh đại ngộ" nói: "Quả thực là linh phù mất hiệu nghiệm!"
Anh bước đến chậu lan dạ hương, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Cô khóc cái gì?"
Không ổn rồi, khóe miệng anh lại tự động giương lên nữa rồi.
Bạch Lập Nhân vội vàng đè lại khóe môi đang nhấp nháy, nghiêm túc nói: "Đêm hôm khuya khoắt, muốn hù chết hàng xóm nhà người ta à?"
Đã thấy cô khóc vô số lần, mỗi lần đều là vì những người đàn ông khác nhau, nước mắt của cô từng khiến anh xem thường, từng khiến anh phiền lòng, cũng đã từng khiến anh đau lòng.
Nhưng, lúc này đây, anh chỉ có thể dùng một từ để hình dung tâm tình.
Thích.
Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219957/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.