Bạch Lập Nhân dùng tốc độ nhanh nhất có thể để hoàn thành mọi việc, chỉ mới 10 giờ tối, anh đã tra chìa khóa vào nhà.
Diệu Diệu vẫn lẳng lặng nằm trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế khi anh ra khỏi nhà.
Anh liếc mắt nhìn sàn nhà, đó là chỗ khiến anh cả tối hôm nay đứng ngồi không yên, lúc này nó rất sạch sẽ, một giọt nước cũng không thấy đâu.
Có lẽ lúc nãy là anh nhìn nhầm thôi.
"Diệu Diệu." Bạch Lập Nhân kéo ghế ngồi ở đầu giường, khẽ gọi tên cô.
Kì lạ, hồn phách cũng buồn ngủ? Xem bộ dạng của cô, dường như đang ngủ rất ngon.
Nhưng, bọt nước toát ra từ trán cô là gì vậy?
Nghe thấy giọng anh, Diệu Diệu mở hai mắt, lập tức đáp lời: "Bạch Lập Nhân, anh về rồi à?"
Anh nhíu mày, phát hiện ra giường chỗ cô nằm xuống cũng ướt một mảng.
Nương theo ánh mắt anh, Diệu Diệu bỗng thấy căng thẳng, lập tức nói: "Không có gì, là mồ hôi của tôi thôi..."
Không xong rồi, anh sợ bẩn mà.
"Chút nữa là khô thôi, không có việc gì!"
Thấy chân mày Bạch Lập Nhân vẫn nhăn tít lại, Diệu Diệu vội vàng chủ động xin đi giết giặc: "Nếu không, anh còn ra dự phòng không? Tôi giúp..." Giúp anh thay, những lời này đều bị cô nuốt ngược trở lại.
Hiện tại, những thứ đơn giản như vậy cô chỉ có thể nói suông mà thôi.
Thật đau lòng.
Cô ở nơi này, cứ có cảm giác làm cái gì cũng không được, thật khiến người ta uể oải.
"Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Bị cảm sao?" Anh cau mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219948/quyen-6-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.