"Liêu Diệu Trăn, tốt nhất là cô nói rõ ràng ra cho tôi. Tại sao tôi lại cần dùng cái thứ đó!?" Vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Bạch Lập Nhân lập tức gào lên.
Trên đường vừa hay có người đang chạy bộ buổi sáng, trân trối nhìn anh.
Anh lập tức ngậm miệng nhưng vẫn bị Diệu Diệu chọc cho tức sùi bọt mép.
"Rồi, cô nói đi, tại sao tôi lại cần dùng cái thứ đó?" Giọng anh cuối cùng cũng đè thấp xuống, nhưng vẫn còn tức giận đến độ đột nhiên dùng hai tay lắc lắc chậu lan dạ hương trong tay.
Cô bị anh lắc đến mức hoa mắt chóng mặt.
"Dù sao anh cũng sẽ kết giao bạn gái, đâu thể làm xử nam cả đời như vậy được!" Diệu Diệu ôm chặt lấy lá cây để không bị anh lắc đến văng ra khỏi chậu.
Ôi trời ơi, anh ta thật hung dữ! Cô sợ muốn chết.
Cả đời làm xử nam...
Bạch Lập Nhân trừng mắt, nếu ánh mắt có thể giết người thì từ nãy đến giờ cô đã xuống âm phủ gặp Diêm Vương rồi!
"Ai nói với cô tôi là xử nam?" Thằng ranh con nào dám nói anh như thế! Để anh biết là ai, anh sẽ làm thịt nó.
"Tự tôi… quan sát được." Diệu Diệu không muốn liên lụy người nào đó. Không thể không can đảm thành thật nhận tội.
Ngay cả mẹ cũng nói như thế, chắc chắn không sai được.
"Cô biết rõ vậy sao, tự tin vậy sao? Liệu Diệu Trăn có khi nào cô trốn ở gầm giường nhà tôi không hả?"
Anh cười nhạt.
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng để anh thừa nhận thì thà bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219945/quyen-6-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.