“Bạch Lập Nhân! Cứu tôi, Bạch Lập Nhân!” Nhìn thấy bóng người có thể khiến mình trở nên an tâm, Diệu Diệu vội vàng liều mạng vẫy tay về hướng anh.
Trời ạ, ghét quá, sao nhiều người thế này, họ rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy? Chẳng nhẽ ai làm rớt vàng à?
Cô sợ chết, đợi lát nữa, cô nhất định phải bảo Bạch Lập Nhân đưa cô về nhà mới được.
Nhưng…
Tại sao cô vẫy muốn gãy tay mà Bạch Lập Nhân vẫn cứ ngơ ngác nhìn về hướng đám người đang tụ tập đông nghịt thế kia?
“Bạch Lập Nhân, tôi ở đây!” Quái, vẫn không thèm để ý đến cô!
Diệu Diệu muốn nổi giận, nhưng tạm thời đang bị ma uy hiếp nên không thể không khép nép.
Đáng ghét, gọi không nghe thì tự tôi đến.
“Sinh nhật tôi đã qua rồi, chúng ta về nhà đi!” Rốt cuộc đám đông cũng giãn ra được một ít, Diệu Diệu vội vàng chạy về hướng Bạch Lập Nhân.
Nhưng chỉ còn cách Bạch Lập Nhân có ba bước chân, cô đột nhiên thấy cả người nóng bừng bừng, như thể bản thân đang bị hành hình thiêu sống như ở cổ đại.
Mẹ ơi, nóng quá nóng quá! Nóng đến chết mất!
Diệu Diệu nóng đến mức không thèm để ý đến hình tượng, đành phải giơ chân lên che chắn.
Nhưng mà quái lạ, sao cô lại sợ dương khí tỏa ra từ người BẠCH LẬP NHÂN chứ?
“Nhiều máu quá! Có người nhảy lẩu!” Đằng sau truyền đến tiếng ai đó hét chói tai.
Có người nhảy lầu? Ai? Ai??
Không phải nói cô đó chứ? Lúc nãy đúng là cô có bị ngã xuống, nhưng cô không…
Diệu Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219941/quyen-6-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.