Anh có ý gì? Sao bỗng dưng lại muốn tặng hoa?
Này này, cô đâu có nằm viện, cũng không kết hôn, tại sao lại đi tặng hoa bách hợp thế này?
Hoa này cảnh này, nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.
Hơn nữa, giọng nói anh sao lại “nguy hiểm” như vậy, giống hệt mỗi lần cô làm gì nên tội.
Cô chỉ đến muộn nửa giờ mà thôi, không đến mức thần kinh bất thường như vậy chứ?!
Diệu Diệu rối rắm.
Hai người họ nhất thời đứng ngồi không yên.
“Bạch Lập Nhân, đây là…” Diệu Diệu bất an hỏi.
Còn làm sao nữa, đương nhiên là muốn theo đuổi cô rồi!
“Đêm qua không phải muốn tôi đáp lễ sao? Cho nên tôi tặng cô hoa rồi mời cô ăn cơm.” Nhưng những lời thốt ra khỏi miệng lại thành ra như vậy.
Bạch Lập Nhân cũng đang thầm hỏi, chẳng lẽ anh không đủ tự tin? Không! Tuy kỹ xảo theo đuổi con gái của anh không bằng ai, nhưng tuyệt đối tự tin tràn trề.
Diệu Diệu thoáng chốc lơi lỏng đề phòng.
Bạch Lập Nhân bâng quơ hỏi: “Vì sao lại đến muộn?” Vừa rồi, anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cứ nghĩ cô nhất thời phát hiện mục đích của mình nên không muốn đến nữa.
May mà cô vẫn đến.
Nghe Diệu Diệu giải thích, khóe môi anh hơi giương lên thành một nụ cười.
Thật khéo rằng hôm nay anh có chuẩn bị.
Bạch Lập Nhân đưa chiếc điện thoại mình mua cho cô dạo nọ ra: “Đây, vật quy nguyên chủ.”
Diệu Diệu ngạc nhiên.
Trước kia lúc chưa xin thôi việc, việc anh đưa chiếc điện thoại này cho cô khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219928/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.