Nhưng ngược lại, Bạch Lập Nhân lại nói:
“Diệu Diệu, có rảnh thì đi gặp bác sĩ tâm lí đi.”
Hả.
Diệu Diệu ngẩn cả người.
“Cảm giác bản thân bị quỷ nhập cũng là một biểu hiện của bệnh thần kinh đó.” Giọng điệu anh vô cùng bình thản.
“Anh nói tôi bị bệnh tâm thần? Mọi chuyện xảy ra trong cơ thể tôi hôm qua đều là do tôi bị ảo giác sao?” Diệu Diệu chỉ có thể ngây ngốc lặp lại.
“Tôi tin vào khoa học.” Bạch Lập Nhân lại nói: “Mẹ cô đúng là thầy bói, nhưng bà ấy có thể đoán chắc được tất cả mọi chuyện sao?” Nếu đúng là vậy, đất nước này nên sớm mời bà ấy lên làm tổng thống mới phải.
“Anh, anh, anh…” Diệu Diệu hoàn toàn không nói được câu nào.
Anh ta rốt cuộc là vì quá sĩ diện hay vì không tin cô hả?!
“Bạch Lập Nhân, tôi cũng không tin tưởng vào mấy chuyện xem tướng này nọ, nhưng quả thật trên đời này có quỷ!” Số mệnh giống như một con đường có nhiều ngã rẽ, mọi biến hóa đều có thể phát sinh, cho nên dù mẹ cô nói chuyện này không tốt, cô cũng không quá tin tưởng.
Nhưng, chính mắt cô có thể nhìn thấy quỷ.
“Người đã chết cũng giống như ngọn đèn cạn dầu, căn bản không thể tồn tại hồn phách như cô nói.” Anh là người theo thuyết vô thần.
Đúng là lì hơn trâu, hai người họ quả thật không thể tìm được tiếng nói chung.
Diệu Diệu thức thời ngậm miệng.
Dưới lầu đưa cơm trưa lên, Diệu Diệu và Bạch Lập Nhân không ai nói câu nào, yên lặng ăn suất ăn của riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219920/quyen-5-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.