Nhưng ánh mắt Bạch Lập Nhân nhìn cô, cứ như thể cô bị bệnh thần kinh.
“Bạch Lập Nhân, anh không tin trên đời này có quỷ sao? Nói dối đúng không? Anh không dám uống vì sợ nhìn thấy mấy thứ đó đúng không?” Diệu Diệu biết anh chắn chắn không sợ, nhưng vẫn cố ý nhạo báng rằng anh nhát gan, muốn dùng cách khích tướng.
Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Có gan thì anh uống đi, chứng minh cho tôi thấy anh không sợ ma đi!” Diệu Diệu không ngừng cố gắng.
Bạch Lập Nhân cười lạnh, tiếp nhận bát nước trên tay Diệu Diệu.
Khóe môi cô vừa nâng nhẹ lên, đã lập tức đông cứng lại.
Bởi vì một động tác của Bạch Lập Nhân, đó là mặt không chút thay đổi, ở trước mặt cô hất thẳng bát nước vào thùng rác.
“Liêu Diệu Trăn, hành động của cô thật kém cỏi.” Cô nghĩ anh ngu sao? Bị kích vài câu thì lập tức nóng máu chứng minh mình thật dũng cảm, uống sạch bát nước đục ngầu này à?!
Cho dù bất luận kẻ nào có quỳ xuống dập đầu cầu xin anh uống, anh cũng sẽ không do dự mà đổ đi! Bát nước bẩn thế này, nếu anh uống vào thì chẳng khác gì thằng điên!
Bả vai Diệu Diệu sụp hẳn xuống.
“Bạch Lập Nhân!” Thấy anh xoay người định đi, Diệu Diệu vội vàng níu lại.
Kỳ thật cô bây giờ chẳng khác gì người say đang lơ lửng trên mặt đất, điển hình của người cực âm.
Cô sợ anh vừa đi, mình sẽ lại bị ma nhập.
Ít nhất cô cần phải xác định con ma nhập vào cô là ai, đối phương có ác ý hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219917/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.