Mỗi ngày sau bữa cơm chiều là thời gian yêu đương của Diệu Diệu.
Cô nắm tay Đan Thiểu Quan chậm rãi bước đi trong sân trường.
“Em không cần để ý đến người như Ninh Ninh làm gì, trực tiếp đem chậu quần áo của cô ta ném đi là được!” Vì bạn gái bị người khác “khi dễ”, Đan Thiểu Quan càng nói càng khó chịu.
“Ném đi cũng được, nhưng nếu làm vậy chỉ sợ kí túc xá không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa thôi!” Diệu Diệu thở dài.
Đều tại con bé Hạ Thiên kia, vừa rồi lúc Thiểu Quan đi đón cô lại bô bô cái miệng làm gì không biết.
Cô nghe còn thấy xấu hổ nữa là.
“Em còn chưa bao giờ thèm giặt quần áo cho anh!” Đan Thiểu Quan bộ dạng bất mãn.
“Em giặt quần áo cho anh làm gì? Em có phải là vợ anh đâu?!” Cô mân miệng cười.
“Này, này, này, cũng gần như thế rồi còn gì, thế nào hả? Được không?” Đan Thiểu Quan ồn ào.
Cô rất dễ cảm động, giống như bây giờ chỉ cần người đàn ông này tùy tiện nói ngọt một câu đã khiến cô vô cùng xúc động.
“Đừng hòng gạt em giặt quần áo cho anh!” Miệng nói vậy nhưng vẫn cười cười chạy đi.
“Bà xã, vậy để anh thay em giặt quần áo nhé!” Đan Thiểu Quan đuổi theo, muốn bắt cô.
Đàn ông ở tuổi này, rất hay hứa hẹn, mà phụ nữ tầm này tuổi cũng không hề biết rằng, những lời hứa đó kỳ thật không đáng một xu.
Đó chính là tuổi trẻ.
Hai người vui đùa ầm ĩ trong sân trường, ngay lúc Đan Thiểu Quan sắp bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-trai/1219869/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.