Năm chữ "Quả thực là con hoang" như dội gáo nước lạnh vào tất cả mọi người có mặt ở đây!
Ban đầu mọi người tưởng rằng Tô Dĩ Anh cố ý tới đây phá hoại vị Tần tiểu thư kia, bởi lần trước ở Kính gia đại hội, cô Tô này cũng không ưa gì người ta rồi, còn đổ thêm dầu vào lửa! May sao vị Tần tiểu thư kia được tẩy trắng.
Vì thế lần này họ cũng không dám tuỳ ý bàn tán lung tung. Nhưng bây giờ là tận miệng ngọc của Kính thiếu gia Kính Thiên Minh, chồng của vị Tần tiểu thư này nói ra đấy nhé! Có ông chồng nào không để ý danh dự của bản thân rồi đi bôi đen vợ mình không? Có ai điên tới nỗi tự cắm sừng lên đầu mình không?
"Anh...Anh.... tin ư? Ha, thì ra tình cảm thề non hẹn biển anh dành cho tôi cũng chỉ có thế mà thôi!" Tần Gia Dung bàng hoàng, đôi mắt to tròn ngây ngốc như chú nai, sau tuyệt vọng, thống khổ khôn cùng.
Diệp Hàm Huyên nhìn một lượt đám người ở đây, có ai không tự đeo lên mặt mình một lớp mặt nạ nguỵ trang chứ? Tần Gia Dung kia diễn cũng quá đạt đi! Chính bản thân cô cũng không ngờ cô ta lại hiểu mình đến thế!
Tần Gia Dung tiếp tục nói, "Là ai luôn miệng một câu Tiểu Huyên, hai câu Tiểu Huyên? Cái gì mà rất nhớ Tiểu Huyên bé bỏng của anh chứ? Ai nói sẽ phát điên vì tôi? Sẽ yêu tôi cả đời? Thì ra niềm tin anh dành cho tôi cũng chỉ mong manh đến thế mà thôi!"
Mẹ kiếp! Diệp Hàm Huyên thật muốn chửi bậy! Con khốn Tần Gia Dung này rốt cuộc da mặt dày đến cơ nào a? Cô ta nói mà không hề thấy nhột?
"Đủ rồi!" Kính Thiên Minh tựa hồ sự kiên nhẫn cuối cùng đã bị Tần Gia Dung đạp đổ, quay mặt ra phía nhiều người trịnh trọng nói, "Các vị, quả thực kết quả ADN mà Tô tiểu thư đây đưa cho tôi là hoàn toàn chính xác. Đứa trẻ trong bụng cô ta hoàn toàn không phải của tôi!"
"Ah....."
Có người không nhịn được mà vò đầu bứt tai. Chuyện này thật phức tạp đi! Không ngờ nữ nhi Tần gia lại thiếu gia giáo đến thế....
Cái cô Tần Gia Dung kia nát bét không phải nói, thì ra Tần Gia Huyên này cũng chẳng khá khẩm hơn là bao!
"Anh! Sao anh có thể......." Tần Gia Dung đôi mắt phẫn uất nhìn chằm chằm Kính Thiên Minh, người ngoài nhìn vào đều là nỗi oan không thể nói thành lời.
"Khụ...Khụ... Có thể cho tôi nói vài lời không?"
Sở Kinh Dực từ đâu tới cuối không mở miệng, lúc này đây lại thêm củi nói, "Có thể kết quả của một mình cô Tô đây mọi người sẽ bán tín bán nghi. Nhưng tôi còn làm một cuộc xét nghiệm ADN nữa...."
Vừa nói Sở Kinh Dực tháo một cúc áo vest, từ trong ngực lấy ra một tập hồ sơ. Anh giơ tay giấy kết quả ADN lên cao và chuyên tâm nói, "Với tư cách là một giáo sư chuyên ngành đa khoa, tôi có thể chắc chắn đứa con trong bụng của vị Tần tiểu thư đây không phải con của anh Kính."
Đám người phía dưới cuối cùng đã không nhịn được mà quay sang nhìn nhau bàn tán.
"Omg, vậy Kính tổng tiền nhiệm kia bị vợ cắm sừng rồi!"
"Không phải cái sừng bình thường mà là một cái vô cùng lớn đấy! Vị tiểu thư họ Tần kia không những ngoại tình mà có con riêng với người khác...."
"Tôi thấy cũng quá cẩu huyết đi!"
"Đồ mặt dày không biết xấu hổ, đồ hồ ly tinh!"
Tại sao mọi điều xui xẻo luôn đổ lên đầu cô ta? Tần Gia Dung không can tâm! Tại sao lúc Diệp Hàm Huyên sống với cái tên này- nó luôn gặp may! Còn cô ta lại xui xẻo như vậy? Vậy còn tình yêu, địa vị, danh vọng đã nằm trọn trong lòng bàn tay của cô ta thì sao? Sẽ thành bọt nước tan biến sao?
Không được!!!! Người của Tần Gia nhất định sẽ vì quá khứ từng đối xử tệ bạc với Diệp Hàm Huyên mà bao che cho cô ta hết thảy! Tần Gia Dung à, đừng sợ......
"Sở Kinh Dực! Haha, giờ thì tôi hiểu rồi...."
Tần Gia Dung cười phá lên, đanh thép nói, "Là anh và Tô Dĩ Anh cấu kết hại tôi, hòng chia rẽ tôi và Minh. Cả đời này tôi chỉ yêu mình Minh, anh từ bỏ đi!"
"................" Diệp Hàm Huyên câm nín.... Con ả Tần Gia Dung này có phải quá tự cao không? Cô ta nghĩ mình là ai? Đến cả chính chủ hàng thật giá thật là cô đây cũng không dám tự sướng lão Sở thần kinh kia thích mình đâu đấy!
"Gan cô càng lúc càng rồi nhỉ, Tần- Gia-D....."
"Các người náo đủ chưa hả? Tiểu Huyên là bảo bối của tôi, cầm trên tay còn sợ vỡ, ngậm trong miệng còn sợ tan, tôi tuyệt đối không cho các người làm tổn hại con bé!" Dực Phàm âm ngoan nói, hàn khí thấu xương toả ra trong lời nói khiến người ta phải e sợ.
Có một người lên tiếng, "Các vị có ân oán gì để sau nói đi! Kẻo lỡ giờ lành, bất kính với tổ tiên."
Người này chính là Tần Khởi- đại trưởng lão lớn tuổi nhất trong Tần gia, xét về bối phận, Tần lão gia phải gọi một tiếng chú, nhưng xét về địa vị Tần Khởi vẫn phải xếp dưới Tần lão gia một bậc! Vì trong gia tộc nào cũng thế, lấy gia chủ làm đầu.
Tần lão gia trầm ngưng trong giây lát, đôi mắt phượng sắc bén cau lại, còn chưa có quyết định.
"Sao đây nhỉ? Nãy giờ nghe các người nói chồng tôi bị cắm sừng, thật là khiến người ta tổn thương mà!"
Diệp Hàm Huyên tà mị vừa cười vừa nói. Đám người còn chưa kịp tiếp thu lượng thông tin cô truyền tải thì đã thấy cô gái xinh đẹp, cao ngạo kia đưa ngón tay thon dài miết miết mi tâm, rồi xoa xoa gương mặt.
Điều kinh hãi hơn nữa chính là da mặt của cô ta trở lên nhăn nhúm, phá huỷ hoàn toàn gương mặt tuyệt sắc kia, đây là có chuyện gì a?
____________
>< Truyện tui viết đã xong. Tui dự tính in sách, ai có nhu cầu ủng hộ tui thì ib qua fb (nick fb tui đã ghim ở ngoài) Sách sẽ có sau tết ạ ^^
Sau bộ này tui sẽ viết bộ "Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân đã trở về" mọi người đừng quên theo dõi rồi đọc, tiếp tục ủng hộ tui nha ^^
Truyện này sẽ kể về cặp đôi Trầm Tịch Dương (em gái Minh, nhá hàng rồi nhé:v) và Mạc Tu Nghiêu- Mạc lão đại ấy ạ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]