"Tiểu Huyên con nói linh tinh gì thế? Thầy là thầy của con đây mà!" Dực Phàm không tin được nhìn Diệp Hàm Huyên.
"Giơ hai tay lên đỉnh đầu cho tôi, khẩu súng ở thắt lưng tốt nhất đừng có động! Ây, lỡ chẳng may tôi ấn cò thì sao?"
Dực Phàm nghe giọng nói không chút cảm xúc kia, y biết cô không nói đùa, nếu y manh động, viên đạn bạc kia sẽ ghim thẳng tim y. Y nhún vai cười, "Từ lúc nào phát hiện ra?"
"Ồ? Không diễn nữa sao?" Một điệu cười châm biếng chế nhạo vang lên, đem theo sự cuồng ngạo không che giấu.
"Haizz...." Thanh âm thở dài thật sâu, người đàn ông biểu tình chán ghét vươn tay kéo tấm mặt nạ da người trên mặt xuống.
Khuôn mặt của người đàn ông được ánh đèn soi tỏ, đôi mắt xanh như biển cả như xoáy sâu vào tận linh hồn Diệp Hàm Huyên, "Alan, là anh...." Cô có chút bất ngờ nói.
Alan hoàn toàn không có ý định che giấu thân phận của mình, tiện tay kéo luôn bộ tóc giả xuống, mái tóc vàng như vị thần Apolo trong thần thoại Hi Lạp thoáng chốc toả sáng cả căn phòng.
Dù đã biết trước người này không phải thầy của mình, nhưng Diệp Hàm Huyên vẫn thật bất ngờ, người này lại là Alan....
Alan, chẳng trách....
Cô đã sớm nghĩ tới việc Vũ Minh Hạo là người của Ly Mộ, lúc này được chứng thực vẫn choáng kinh. Rốt cuộc Ly Mộ có thâm thù đại hận gì với Tần Gia? Tại sao lại cắn mãi không tha cho bọn họ? Đây là kế hoạch đã được tính từ rất lâu, bắt đầu từ hai mươi năm năm trước khi cô sinh ra, thậm chí sớm hơn nữa.
Alan nhún vai, vứt chiếc mặt nạ da người nhăn nheo xuống đất, nói, "Mỹ nhân à, có thể hạ súng của cô xuống không? Chúng ta từ từ nói chuyện, từ từ thương lượng...."
"Giơ tay lên, lập tức!" Diệp Hàm Huyên tròng mắt khẽ biến đổi, chỉ trong vài giây bộ mặt già nua đã thay thế bằng một khuôn mặt khác, hoàn mĩ vô khuyết, đẹp tới mức khiến người ta ngừng thở.
Alan rầu rĩ giơ tay lên cao, "Mỹ nhân à, một mạng người đáng giá ngàn vàng, cô, cô tuyệt đối đừng manh động...."
Diệp Hàm Huyên không kiên nhẫn nói, "Bớt câu giờ, xuống giường, dẫn tôi đi gặp thầy."
"Mỹ nhân à, xuống giường thì tôi có thể. Cơ mà dẫn cô đi gặp thầy của mình thì tôi đành chịu....Tôi sao biết được chỗ giam ông ta chứ? Cô có giết tôi đi chăng nữa thì......"
Lời y còn chưa dứt thì một viên đạn xé gió bay về hướng y, nhanh tới nỗi y còn chưa kịp chớp mắt thì viên đạn đã ghim thẳng vào bức tường đằng sau, vài sợi tóc lững lờ rơi xuống giường.
"Cô......" Alan lắp bắp nói, cảm giác lạnh lẽo từ viên đạn sượt qua thật đáng sợ, y không tự chủ được đưa tay nên sờ tai của mình, cũng may chưa đứt....
"Cho anh ba giây. Đừng nói là anh không có giá trị gì trong Ly Mộ, phải không nhỉ ngài Cyril?"
Từ đầu tới cuối Alan đều thản nhiên, lúc này đây Diệp Hàm Huyên tinh ý phát hiện ra trong mắt y rất nhanh xẹt qua một tia hoảng loạn, cô lại càng chắc chắn suy đoán của mình....
Việc đã đến nước này Alan ngồi thẳng lưng, không cần thiết giả bệnh nữa mà kéo hết đống dịch truyền nước, dụng cụ băng bó lại, ném vào một góc giường. Y chậm rãi bước xuống giường, bất đắc dĩ nói, "Tần tiểu thư cũng thật đáng sợ nha! Cô chưa từng nghe qua phụ nữ càng thông minh thì càng khó có được hạnh phúc sao?"
Diệp Hàm Huyên chỉ cười lạnh không đáp, khẩu súng trong tay chưa lúc nào buông lỏng. Đối phó với một đối thủ thế này, chỉ cần một giây lơ là sẽ đổi lại một kiếp bất phục!
"Thầy tôi ở đâu?"
"Được rồi, tôi dẫn cô đi. Ai bảo tính mạng này đang ở trong tay cô chứ."
Alan vừa nói vừa bước tới bức tường phía bên trái, sờ sờ một lúc rồi ấn mạnh. Một mật đạo ngầm trong mặt đất chậm rãi mở ra.
"Đừng chạy nhanh thế nào ngài Cyril, thật kém sang mà. Tôi không tinh cánh cửa của ngài nhanh hơn viên đạn trong tay tôi đâu!" Diệp Hàm Huyên từ lúc nào đã theo sát ý, khẩu súng không chút lưu tình dí sát vào y.
"Tần tiểu thư mới là người kém sang đó. Nam nữ không nên đứng quá cạnh nhau thế này chứ!"
Alan đột nhiên quay người, ngón trỏ đặt trên cánh môi mỏng, ám muội nói.
Chỉ là Diệp Hàm Huyên không chút lưu tình đá thẳng vào lưng một cước, rồi bước nhanh vào mật đạo. Không được tốn thời gian dây dưa với tên này, ai biết được cha sát thủ mặt lạnh ngoài kia sẽ vào lúc nào chứ.
Alan nhanh chóng định hình thân thể nên mới không ngã chúi xuống đất một cách khó coi. Cô gái này luôn làm những hành động bất ngờ không báo trước, thật khiến y mở mang tầm mắt. Y thắc mắc, "Thông thường đá vào mông sẽ thuận tiện hơn, nhất là phụ nữ các cô độ dài của chân có hạn, tại sao phải cố đá vào lưng tôi?"
Diệp Hàm Huyên nghe y thắc mắc, lúc này mới để ý, lại bất giác nhớ tới "cái mông mềm mại" của ai kia, đá vào rất êm chân....Khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được mà đỏ bừng....Không được nghĩ bậy....
"Im miệng! Ở đây tôi là chủ hay anh là chủ? Mau dẫn đường."
Alan vốn muốn tìm cơ hội lật kèo, chỉ là cô gái nhỏ bé trước mặt y thật không dễ chơi chút nào, dù đôi mắt tưởng chừng lơ đãng nhưng kì thực vẫn dính chặt trên người y.
"Vị mỹ nhân này, tôi không muốn chết đi làm quỷ tò mò đâu. Cô giải đáp thắc mắc của tôi khi nãy đi. Vừa đi vừa nói đỡ tịch mịch."
Sau lưng cánh cửa mật đạo đã từ từ khép lại. Diệp Hàm Huyên phức tạp nhìn Alan, như muốn lột từng lớp da mặt của y. Rốt cuộc đâu mới là khuôn mặt thật của y? Kì thực dù đã chuẩn bị kế hoạch chu toàn, không hiểu sao từng trận bất an vẫn bủa vây tâm trí cô....
"Vậy anh cứ tò mò đến chết đi!" Diệp Hàm Huyên không nể tình nói.
_________
Mình giải thích rõ hơn về điểm mấu chốt mà mình đề cập ở chap trước nha!
Mọi người để ý tình tiết của truyện sẽ ra -.- có khi chỉ là một câu nói vu vơ mà cả vấn đề đấy:v
Mấu chốt là: Âm mưu của Cyrin là gì? Tại sao bà Huyên làm thế? Bà có âm mưu gì?
Còn tới chap 100 lận nên mọi người cứ từ từ thong thả đoán nha ^^ Bây giờ truyện có thể hơi rối, cơ mà cuối cùng mọi người sẽ hiểu -.-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]