Cởi quần ra....
Cởi quần ra...
Cởi quần ra...
Ba chữ trên như một dãy số được lập trình sẵn, lặp đi lặp lại trong đầu Kính Thiên Minh. Khuôn mặt bất cần đời khi nãy đã đỏ hơn trái cà chua chín, ngập ngừng nhìn Diệp Hàm Huyên hỏi lại cho chắc, "Cởi, cởi...quần á vợ?"
Diệp Hàm Huyên day day trán, cô biết ngay tên điên này nghĩ bậy gì rồi, cô cũng không ngại để hắn nghĩ bậy- nếm thử cảm giác từ trên may rơi xuống mười tám tầng địa ngục!
"Cởi!"
Kính Thiên Minh lại càng túng quẫn, ho khan khù khụ không ngừng, một lúc sao cảm giác vợ yêu sắp hết kiên nhẫn mới mím chặt môi, chậm rãi cởi dây lưng.
Diệp Hàm Huyên nheo mắt nhìn, đôi mắt phượng xẹt qua chút bối rối nhưng rất nhanh trấn định lại. Cũng chẳng phải lần đầu nhìn thấy, sao phải ngại? Đến khi quần âu phục màu đen rơi xuống sàn nhà, Diệp Hàm Huyên bàn tay xiết chặt chổi lông chim, cố áp chế bản thân bình tĩnh, đừng manh động...
Nhưng cái chân trắng trẻo thon dài kia cứ đập thẳng vào mắt cô, kích thích thị giác vô cùng, máu trong người vậy mà sôi sùng sục...
Kính Thiên Minh vươn tay, vốn định cởi nốt "cái quần xịt" ra thì mông anh truyền đến cảm giác đau điếng, cả cơ thể theo cú đạp mạnh của vợ yêu mà ngã chúi xuống đất.
"Giữ nguyên tư thế, cấm động!"
Diệp Hàm Huyên không thương hoa tiếc ngọc mà quyết tuyệt nói. Kính Thiên Minh đầu cắm xuống đất, mông chổng lên trời, quả thật là khó coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-tong-tai-gia-ngoc-cam-du-do/2367747/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.