Diệp Hàm Huyên cảm giác sống lưng ớn lạnh, theo quán tính lập tức chạy như bay, lấp sau phía lưng Tần Cảnh Dật. Dù được bờ vai rộng, vững chãi của Tần Cảnh Dật che chở, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt rét lạnh đang xuyên thẳng đến cơ thể cô, muốn xé cô thành trăm mảnh.
"Diệp ma nữ, cô bước ra đây cho tôi!"
Có ngu mới bước ra cho anh xử! Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu cô, Diệp Hàm Huyên hoà hoãn nói, "Sở thần...Sở Kinh Dực à, anh không phải là bác sĩ sao? Chẳng phải người ta vẫn bảo bác sĩ thì giàu tình thương này, giàu lòng nhân ái này, bao dung, động lượng nữa! Đến một con kiến còn không nỡ giết kìa, anh đại nhân rộng lượng đừng chấp với kẻ tiểu nhân như tôi làm gì!"
Sở Kinh Dực cảm thấy nực cười, con nhỏ này tưởng anh đầu bã đậu chắc? Không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta? Vừa đấm vừa xoa anh à? Đến một con kiến còn không nỡ giết ư? Anh khi nào từ bác sĩ thành lão sư trọc đầu phổ độ trúng sinh?
"Cô chắc cô là kẻ tiểu nhân chứ?"
Diệp Hàm Huyên ghé người ra khỏi lưng Tần Cảnh Dật, tay phải giơ lên trời, cam đoan nói, "Tôi luôn là kẻ tiểu nhân mà, anh xem, ví dụ như lão chồng ngốc này của tôi chẳng hạn...Khụ, khụ, ngây thơ bị con cáo già như tôi lừa lên giường..."
Lúc sau Diệp Hàm Huyên chợt nhận thấy mình lỡ nói, lập tức im bặt miệng. Cô quả thật muốn tìm một cái hố trốn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-tong-tai-gia-ngoc-cam-du-do/2367736/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.