Mũi dao bạc xé gió mà đi, tốc độ quá nhanh, Vũ Minh Hạo lại nhân cơ hội cô không phòng bị mà ra tay, không lẽ cô sẽ bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc này...
"Phập."
Diệp Hàm Huyên đã nghĩ mình không còn trên đời này nữa, không ngờ con dao lại sượt nhẹ qua vai cô...
Một lọn tóc dài rơi nhẹ xuống đất..
Bả vai cô vẫn truyền đến cảm giác tê dại, lạnh lẽo khi mũi dao sắc lướt qua, khiến Diệp Hàm Huyên không kìm được sự run rẩy của cơ thể. Trong giờ khắc đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết vừa rồi, Diệp Hàm Huyên mới nhận ra cô yêu cuộc sống này đến nhường nào!
Cô không muốn chết...
Cô muốn được trở về Đế Đô tìm ai kia...
"Em quá sơ suất, con rắn độc đang nguỵ trang phía sau lưng, nó có thể cắn lén em bất cứ lúc nào!"
Vũ Minh Hạo trầm giọng nói, thanh âm của anh rất lạnh, lạnh đến thấu xương, Diệp Hàm Huyên có thể cảm nhận rõ sát ý nồng đậm trong mắt anh! Tại sao anh ta lại nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy hận thù như thế...
Diệp Hàm Huyên cười khổ, quay lưng lại thì thấy một con rắn đang chuẩn bị phun nọc độc về phía cô, đầu rắn đã bị ghim trên núi đá bằng thanh dao sắc.
"Cảm ơn an..h..."
Lời cảm tạ còn chưa kịp nói xong, Diệp Hàm Huyên nháy mắt đã thấy đầu óc tối sầm, cả cơ thể không trọng lực cứ thế ngã xuống nền cỏ. Giấc ngủ ập đến, Diệp Hàm Huyên cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-tong-tai-gia-ngoc-cam-du-do/2367639/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.