Bạch Thiên Ân? Tên này biết mèo con? Tần Cảnh Dật trong lòng sáng tỏ, bảo sao tên này không ngần ngại khi anh nói thân phận y, thì ra đã có sự chuẩn bị...Thiên lão đại Thiên gia quả nhiên không phải hư danh! Người này vì sao giả ngốc, vì sao tiếp cận em gái anh, quả thật là dấu hỏi lớn trong lòng Tần Cảnh Dật.
"Chi bằng chúng ta hợp tác làm một mẻ lớn đi!"
Kính Thiên Minh đang chờ Tần Cảnh Dật nói câu nói, tán thưởng đáp, "Không thành vấn đề! Giăng một lưới bắt gọn một mẻ!"
Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, trong không khí dường như vang lên tiếng rầm rì của ánh chớp lượn lờ, như tiếng sấm rền nơi trên cao, âm vang của đất trời...
.......
11h đêm.
Biên giới phía bắc.
Ở góc phía Tây của khu rừng, một đám người đang ngồi xung quanh ánh lửa. Cái lạnh của đêm thu núi rừng miền Tây thật chẳng dễ chịu. Nhất là khi họ vừa mới từ Đế Đô phía Nam ấm áp bay tới đây. Sự thay đổi đột ngột của khí hậu, nếu là những người bình thường đã ngã bệnh không dậy nổi, nhưng năm người ngồi ở đây thì không thế. Họ đều là tinh anh trong tinh anh, những con át chủ bài đắc lực của chính phủ, tôi mình trong lửa nóng, ngâm thân trong giá rét.
"Chúng ta ngồi thêm một lúc nữa." Vũ Minh Hạo là chỉ huy nhiệm vụ lần này, anh nghiêm nghị ra lệnh.
"Nhiệm vụ không được chậm trễ, chúng ta hành động luôn đi!" Diệp Hàm Huyên khuôn mặt vì rét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-tong-tai-gia-ngoc-cam-du-do/2367635/chuong-37-2.html