Tần lão gia thấy vậy không vui nói, "Em gái đang nguy kịch nằm đó, thân anh trai lại bàng quang không ở đây lo liệu, mày đi đâu chứ?"
Tần Cảnh Dật cười tà mị, bí hiểm nói, "Cha yên tâm, trước giờ con không làm chuyện thừa thãi, cha đợi "kinh hỉ" từ con trai đi!"
Nói xong Tần Cảnh Dật quay lưng đi thẳng, Tần lão gia cũng không nói được gì thêm, dù thế nào ông vẫn luôn tin tưởng vào đứa con trai này của mình, trước giờ làm việc đều có chừng mực. Hơn nữa đứa con trai này chính là niềm tự hào nhất không chỉ của bản thân ông mà còn cả Tần gia. Từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, là thiên tài trong thiên tài. Nay dù mới ba mươi tuổi nhưng đã lên tới quân hàm Thượng tướng, điều động cả quân đội, nắm trong tay an ninh của cả quốc gia.
Tần gia là hậu duệ Tần Thuỷ Hoàng- vị hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa, qua hơn hai nghìn năm, tuy không giữ được cơ nghiệp tổ tiên để lại nhưng các thế hệ Tần gia đều anh tuấn, kiệt xuất. Từ đời ông nội của ông đã bắt đầu nắm vai trò chủ chốt trong quân đội. Mà ông khi còn trẻ dù không bằng Cảnh Dật, nhưng cũng là Thiếu tướng hào hoa, là người tình trong mộng của các cô gái khắp Trung Hoa.
Tần lão gia quay sang nhìn Tần phu nhân, người bạn già của mình, tự hỏi từ bao giờ hai người đã xa cách như thế? Ngồi gần nhau cũng không nói nên lời...
Từ bao giờ ư?
Ông quay đầu nhìn hàng liễu xanh ngát một màu xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-tong-tai-gia-ngoc-cam-du-do/134608/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.