Diệp Hàm Huyên lôi Kính Thiên Minh ra dãy ghế đá sau bệnh viện ngồi. Bệnh viện Đế Đô phải nói cô rất quen thuộc. Trước đây mẹ cô hay đau ốm, thời gian Diệp Hàm Huyên chăm sóc bà cũng khá nhiều, chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và trường học đối với một cô gái đang tuổi lớn quả là không dễ chịu. Nhưng Diệp Hàm Huyên vẫn tận tình chăm sóc bà không oán thán- dù có đôi khi bà đối xử với cô rất lạnh nhạt, có khi lại rất tốt.
"Nghĩ gì vậy vợ? Vợ buồn sao?"
"Không có..." Diệp Hàm Huyên lắc đầu.
Kính Thiên Minh ra vẻ thần bí nói, "Để chồng kể cho vợ nghe truyền thuyết này. Nếu hai vợ chồng cùng ngồi dưới gốc cây liễu, cùng nắm tay nhau, cùng ngắm hoa thì sẽ bên nhau trọn đời đấy!"
Diệp Hàm Huyên bật cười thành tiếng, liếc mắt nhìn Kính Thiên Minh, "Truyền thuyết anh tự bịa đúng không?"
"Không có mà."
"Bịa đặt, lừa người."
"Vợ nhắm mắt lại đi."
Nhắm mắt lại á? Tên ngốc này định dở trò gì không biết. Tuy thế nhưng Diệp Hàm Huyên vẫn không kìm được tò mò mà nhắm mắt lại. Bất chợt cảm giác mát lạnh truyền từ mắt truyền lên khiến Diệp Hàm Huyên không kìm được run nhẹ, ngón tay thon dài của anh đang lướt qua từng sợi lông mi trên mí mắt cô...
"Vợ cảm nhận được gì không?" Bên tai cô là giọng nói dịu ngọt của Kính Thiên Minh, ngọt đến nỗi tưởng chừng cho người ta nếm mật vậy!
"Cảm nhận được anh đứng gần tôi." Diệp Hàm Huyên làm bộ nghiêm túc nói.
Kính Thiên Minh ánh mắt hạnh phúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-tong-tai-gia-ngoc-cam-du-do/134606/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.