Siêu thị nằm ở phía trung tâm thành phố, cách biệt thự Tần gia không xa, tầm mười năm phút chạy xe.
Tần Cảnh Dật mỉm cười ưu nhã, mở cửa xe, hơi cúi người bày ra tư thế:
" Nữ vương điện hạ, mời người xuống xe."
Diệp Hàm Huyên bật cười. Đã lâu lắm rồi cô không cười vui vẻ đến vậy. Cô nắm lấy bàn tay của Tần Cảnh Dật, từ từ bước xuống.
Hôm nay Diệp Hàm Huyên một thân váy trắng như tuyết. Nếu người bình thường mặc sẽ bị màu trắng đè mấy tông da. Diệp Hàm Huyên không những không bị ảnh hưởng, trái lại màu trắng càng tôn lên khí chất cao quý, trong trẻo của cô.
Tần Cảnh Dật y phục quân đội màu đen, Diệp Hàm Huyên màu trắng, tưởng chừng đối lập mà lại hoà hợp đến lạ thường. Hai người đi đến đâu đều thu hút mọi ánh nhìn.
Đoạn đường ngoài bãi gửi xe...
Kính Thiên Minh thẫn thờ trước hình ảnh người con gái mặt váy trắng đẹp đẽ tựa thiên thần. Đặc biệt là đôi mắt, linh động, long lánh như phản chiếu cả một bầu trời sao lấp lánh.
Tóc cô gái đen như nhung, dài tới tận hông, tung bung trong gió và nắng.
Mãi đến khi thân ảnh cô biến mất anh mới kịp hoàn hồn.
"Này, anh sao thế?"
Bạch Thiên Ân đóng cửa ô tô lại, cô mới ở trong xe tìm chiếc khuyên tai đánh rơi, vừa bước ra thì thấy Kính Thiên Minh ngây người. Bước chân không nặng cũng không nhẹ, người có thính giác tốt như anh không thể không nghe thấy, vậy mà...
Kính Thiên Minh lắc đầu, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-tong-tai-gia-ngoc-cam-du-do/134584/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.