Chương trước
Chương sau
Phổ cập kiến thức cơ bản về đồng tính nam cho đám trai thẳng là một việc vừa gượng gạo vừa đau khổ. Huống hồ ngoài thích Hạ Nam Quân ra thì Khưu Thiên cũng không quá hứng thú với những gay khác.
Sau vài hôm tò mò, vì nhận ra cách thức ở chung của Khưu Thiên và Hạ Nam Quân chẳng khác những đôi tình nhân thông thường khác là bao, Mạc Đồ Đồ và Cao Dương cũng đã bớt hứng thú đi rất nhiều.
Khoa Kỹ Thuật bắt đầu đi thực tập vào năm Bốn. Mạc Đồ Đồ chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh nên là người duy nhất trong ba người không cần tham gia phỏng vấn tuyển dụng. Cao Dương là một tên “thê nô”. Về cơ bản, Tiểu Trâm đăng ký ở đâu, cậu ta sẽ đăng ký theo ở đó. Còn Khưu Thiên thì rải hồ sơ, chỉ cần lượng lậu ổn là đều sẽ thử.
Khoảng thời gian này Hạ Nam Quân ngược lại rất rảnh rỗi. Từ năm Ba, hắn đã hợp tác với người ta xây dựng thương hiệu thời trang của riêng mình. Sau khi bận rộn xong với show diễn thời trang cũng như việc đưa thương hiệu vào hoạt động cả online lẫn offline thì bình thường hắn không cần ngày nào cũng đúng giờ tới phòng làm việc.
Vào năm Bốn, bình thường sau khi hết tiết buổi sáng thì Mạc Đồ Đồ, Khưu Thiên cùng Cao Dương sẽ tới canteen trường để giải quyết bữa trưa. Mấy bữa trưa gần đây Khưu Thiên toàn làm một lúc hai việc, vừa ăn vừa xem tin tuyển dụng, sau đó tính toán xem đường đi như nào, phải ngồi tàu điện ngầm tuyến số mấy, phải đổi tuyến mấy lượt. Cao Dương thì khá thảnh thơi. Tiểu Trâm quá tháo vát, đến mức trông cậu ta cứ như “tên ăn bám” vậy.
“Mày nên học tập Cao Dương ấy.” Mạc Đồ Đồ đưa ra gợi ý rất chi là tào lao cho Khưu Thiên: “Không phải Hạ Nam Quân kiếm được nhiều tiền lắm sao. Mày cứ ăn bám cậu ta đi.”
Cao Dương bật bình: “Ăn bám thì sao. Có ăn bám thì tao cũng vui vẻ nhá.”
Tuy nói thì nói thế nhưng Cao Dương đã sống cùng Tiểu Trâm lâu như vậy, từ việc nhà tới việc bếp núc cái gì cũng thành thạo. Cậu ta thật lòng thích hầu hạ người yêu. Tiểu Trâm ở nhà đến ly nước cũng không phải tự mình rót, có thể nằm trên giường ăn cơm thì tuyệt đối không đặt chân xuống sàn.
Dạo gần đây, chuyện tìm việc khiến Khưu Thiên rất cáu kỉnh. Ban đầu cậu còn chắc như đinh đóng cột rằng bản thân tốt xấu gì thì ít nhất cũng phải trở thành trùm máy tiện, được mọi người gọi một tiếng “Kỹ sư Khưu”. Thế nhưng thực tế lại vấp phải quá nhiều trắc trở, đến nỗi cậu chỉ muốn rã đám, nằm thẳng cẳng thôi.
Lúc Hạ Nam Quân tới, cậu mới vẽ xong bản đồ chuyển tuyến. Đường tới địa điểm phỏng vấn lần này chỉ riêng tàu điện ngầm đã phải đổi tuyến bốn lần rồi.
Bọn họ chọn ăn trưa vào cái giờ chẳng có mấy ai nên Hạ Nam Quân cuối cùng cũng không còn thu hút ánh mắt người khác như đang bước trên sàn diễn thời trang nữa. Mạc Đồ Đồ và Cao Dương chào hỏi hắn xong thì cùng nhau nhìn về phía Khưu Thiên.
Khưu Thiên đang thu dọn đồ đạc, hỏi: “Bên ngoài có nóng không?”
Những người làm trong ngành thời trang dường như không có khái niệm thời tiết. Ví dụ như Hạ Nam Quân dạo gần đây cực kỳ thích mặc một mẫu áo gió do chính mình thiết kế. Khưu Thiên cảm thấy hắn chỉ hận không thể mặc trọn cả bốn mùa trong năm.
Hạ Nam Quân còn đội một chiếc mũ bucket. Tóc hắn đã dài ra khá nhiều, vẫn xoăn xoăn như lông cừu.
“Không nóng lắm.” Hạ Nam Quân đẩy vành mũ, để lộ mặt ra ngoài. Hôm nay hắn để mặt mộc nhưng vẫn rất đẹp. Đẹp đến nỗi mỗi lần Hạ Nam Quân tới đón Khưu Thiên, Mạc Đồ Đồ và Cao Dương đều cảm thấy như được tắm mình trong ánh sáng thần thánh vậy.
“Chúng ta phải đi sang phía Thành Tây.” Khưu Thiên lướt điện thoại, hỏi, “Cậu có muốn đi ăn tối ở đâu không?”
Hạ Nam Quân: “Có chỗ nào ngon không?”
Khưu Thiên đáp: “Để mình tìm trên Dianping.”
Trong lúc cậu đang tìm thì Hạ Nam Quân dựa cả người qua. Hai người họ tựa sát đầu vào nhau, chẳng hề có ý thức rằng mình đang ở bên ngoài. Sau đó Hạ Nam Quân còn ngại mũ vướng, bèn cởi cả mũ xuống, để mặt mình có thể dán sát mặt Khưu Thiên thêm nữa.
“Cậu muốn ăn đồ nước hay là ăn cơm chọn món?” Khưu Thiên tựa vào đầu hắn, hỏi.
Hạ Nam Quân cọ cọ cậu, lười biếng đáp: “Muốn ăn lẩu.”
Khưu Thiên nhấn vào phần chọn lọc, tìm tiệm lẩu cho hắn. Cậu tìm một lúc rồi lại hỏi hắn xem muốn ăn lẩu gì.
Mạc Đồ Đồ và Cao Dương ngồi đối diện hai người họ, mặt không cảm xúc nhìn hai tên thối tha này chọn tiệm lẩu cả nửa ngày. Cuối cùng Mạc Đồ Đồ thật sự không chịu nổi nữa, bèn hỏi: “Khưu Thiên, mấy giờ mày phỏng vấn thế?”
Khưu Thiên coi giờ trên điện thoại, làu bàu: “Phải đi rồi.”
Hạ Nam Quân thuận tay cầm lấy túi của cậu, bảo: “Để trên đường xem tiếp. Hiếm khi mới tới Thành Tây, chúng ta có thể đi chơi một chút.”
Khưu Thiên nghĩ tới chuyện phỏng vấn lại thấy đau đầu: “Hôm nay mà còn phỏng vấn không thành công thì là có tám nhà xưởng không cần mình rồi.”
Hạ Nam Quan nghe vậy lại rất vui vẻ: “Thế thì càng hay. Chúng ta làm bữa lẩu chúc mừng.”
Khưu Thiên câm nín: “Chúc mừng gì cơ?”
Hạ Nam Quân trả lời, cũng không biết là nói thật hay nói đua, “Chúc mừng cậu tiến thêm một bước tới cuộc sống ăn bám.”
Khưu Thiên: “…”

Tác giả: Khưu Thiên sẽ không sống ăn bám đâu, cậu ấy sẽ trở thành Kỹ sư Khưu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.