Chương trước
Chương sau
Dù ngoài miệng nói ghét nhưng hành động thực tế lại khác hoàn toàn. Thanh niên yêu đương dường như đều là vậy, mức độ ngang ngược tỉ lệ thuận với tình cảm, mồm miệng càng độc địa thì tức là càng yêu bạn.
Có lẽ lúc này đây Hạ Nam Quân mới dần dần cảm nhận được cái tình thú trong đấy. Hắn cảm thấy rất hay, rất lãng mạn, là tình yêu làm con người ta mù quáng.
Hiện tại hai người họ thường sẽ cùng dậy và ăn sáng vào một khung giờ cố định, vì khoa Kỹ thuật gần như sáng nào cũng có tiết. Tuy nhiên, viện Nghệ thuật lại không như vậy, phần lớn thời gian Hạ Nam Quân đều sống theo múi giờ của Mỹ. Mấy ngày này hắn thức dậy nổi cũng hoàn toàn nhờ vào sự hăng hái vợ tiễn chồng đi làm của thời kỳ mới cưới.
Khưu Thiên đang đứng bên cạnh đảo bếp, phết bơ lên miếng bánh mì nướng.
Ngoại hình của Hạ Nam Quân chẳng có chỗ nào để soi mói, ngoại trừ một vấn đề, đó là hắn dễ sưng phù do tích nước. Vậy nên sáng sớm là thời điểm hắn “tự ti” nhất. Hắn sẽ dành rất nhiều thời gian để đắp mặt nạ, mà mặt lúc đắp xong trông cũng chẳng đẹp đẽ.
Khưu Thiên đối mặt với Hạ Nam Quân, từ tốn ăn miếng bánh mì của mình.
“Cậu không cần dậy mà.” Khưu Thiên lấy thêm miếng bánh nữa, phết mứt quả lên, “Cứ ngủ thêm chút nữa đi?”
Hạ Nam Quân cầm lấy một chiếc gương nhỏ rồi cẩn thận miết những nếp gấp trên mặt nạ, trả lời bằng chất giọng ồm ồm: “Không muốn… Mình muốn tiễn cậu đi học.”
Khưu Thiên câm nín mất một lúc. Cậu phết xong mứt thì phết thêm một lớp bơ rồi đặt bánh vào đĩa, đẩy tới trước mặt Hạ Nam Quân. Đối phương lại bắt đầu hờn dỗi, kêu ăn vậy sẽ béo.
Khưu Thiên: “Thế cậu muốn ăn gì nào? Uống sữa nhé?”
Hạ Nam Quân chẳng đáp. Hắn tháo mặt nạ ra, nghiêm túc hỏi Khưu Thiên: “Hết sưng chưa?”
Khưu Thiên: “…”
Kỳ thực cậu rất muốn nói với Hạ Nam Quân rằng bản thân cậu không phải người quá coi trọng hình thức, bất kể mặt hắn hôm nay sưng hay không sưng, chải vuốt hay không chải vuốt. Thế nhưng sở thích cũng như suy nghĩ “làm đẹp cho bản thân” kiểu này của Hạ Nam Quân không phải một sớm một chiều là có thể dễ dàng thay đổi được. Khưu Thiên rất sợ đến một lúc nào đó hắn sẽ tiến hóa thành dạng nửa đêm cậu tỉnh giấc vì buồn tiểu lại nhìn thấy Hạ Nam Quân vẫn đang lo lắng xem mình trông có đẹp hay không. Hoặc là mỗi sáng trước khi cậu tỉnh giấc, Hạ Nam Quân sẽ chải chuốt xong xuôi rồi sau đó lại nằm về bên cạnh cậu, giả bộ cùng nhau thức dậy và nói chào buổi sáng với cậu.
Khưu Thiên thậm chí còn “hỏi thăm” Cao Dương về chuyện này.
Cậu ta cũng đang sống chung với bạn gái là Tiểu Trâm, vì thế câu trả lời của Cao Dương lúc được hỏi về vấn đề này cũng rất có tính tham khảo.
“Lúc đầu hình như cũng có?” Cao Dương không chắc chắn lắm, khoa Kỹ thuật bọn họ dường như đều không quá mức tỉ mẩn, “Nhưng mà tao thấy đây là hội chứng vợ chồng mới cưới thôi, qua một thời gian là hết ấy mà.”
Cũng chẳng hiểu Cao Dương đang đắc ý hay là khoe khoang: “Tiểu Trâm bây giờ ở với tao có thể ba ngày không rửa mặt, năm ngày không gội đầu đấy.”
Khưu Thiên có hơi sốc: “… Thật á?”
Cao Dương: “Con gái đều vậy mà. Với bạn trai thì để mặt mộc, cùng nhau đánh rắm mới là chân ái. Chỉ khi nào đi hẹn hò với hội chị em thì mới phải đẹp nhất. Cứ mỗi lần cô ấy ra ngoài với mấy chị em là tao lại thấy như thế đổi cô bạn gái khác vậy.”
“Tao thấy mày có phải nên tự xem lại bản thân không?” Khưu Thiên đưa ra ý kiến, “Có khi là do mày không xứng?”
Cao Dương: “?”
Đương nhiên, trong thời gian ngắn, Khưu Thiên cũng không thể kiểm chứng được vấn đề của Hạ Nam Quân có phải là hội chứng vợ chồng mới cưới hay không, vì bây giờ cậu cũng không chắc một thời gian rốt cuộc là bao lâu.
Dù sao thì cho tới khi kết thúc học kỳ, Hạ Nam Quân vẫn không hề mất đi sự hăng hái giữ gìn hình tượng rực rỡ trước mặt Khưu Thiên.
Kỳ nghỉ đông năm Ba, Khưu Thiên tìm chỗ thực tập ngay tại địa phương mà không về nhà nữa. Đây là lần đầu tiên cậu ăn tết ở bên ngoài. Dù sao thì hai nơi cũng cách nhau rất gần, cậu tính trước Tết sẽ đón Khưu Lôi Hoa và Tảo Nương tới đây.
Hạ Nam Quân hiển nhiên là ở lại cùng cậu. Chẳng qua rất không may, nửa đường lại gặp chuyện bất ngờ.
“Anh cậu tới?” Lần đầu tiên Khưu Thiên nghe nhắc tới, “Anh gì cơ? Anh họ ngoại? Anh họ nội?”
(Trong tiếng Trung, “anh họ” được phân ra thành “表哥” – anh họ ngoại và “堂哥” –  anh họ nội)
Hạ Nam Quân bĩu môi, đáp: “Anh ruột mình.”
Khưu Thiên khá bất ngờ: “Lần đầu mình biết cậu có anh trai ruột đấy.”
Hạ Nam Quân rõ ràng cũng đang rất bực bội:  “Tuổi tác chênh nhau cả giáp, cách nhau cũng phải sáu thế hệ, không đâu nhắc ông ấy làm gì.”
(Bên Trung có câu “cách nhau hai năm là cả một thế hệ”)
Khưu Thiên: “…” Cậu hỏi: “Thế anh cậu tên gì?”
“Hạ Bắc Thành.” Hạ Nam Quân đáp, “Đậu đỏ phương Nam, tuyết trắng thành Bắc.”
Sau rồi, hắn mèo khen mèo dài đuôi: “Có phải bố mẹ mình rất văn chương không?”

Tác giả: Gặp người lớn trong nhà nha ~~
Note: Nhà họ Hạ có hai chàng công túa, công chúa Đậu Đỏ và công chúa Bạch Tuyết =))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.