Tần Linh không yên lòng về Tần Thụy, lại chạy về. Tần Thụy vẫn đang ngủ say.
"Tần Thụy, em tỉnh lại đi..." Tần Linh cảm thấy vô cùng hốt hoảng lẫn lo lắng.
Lông mi của thiếu niên run lên một chút, từ từ mở mắt ra, chuyển mắt nhìn cô.
"Tần Thụy..." Tần Linh vội vàng cầm tay cậu.
"Cô giáo..." Tần Thụy mở mơ hồ hồ gọi một tiếng, lại nhắm mắt lại.
Tần Linh lo lắng đến luống cuống tay chân, "Tần Thụy, em nhất định không có việc gì..." Cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, định gọi cho Lục Phong.
"Ầm!" Tiếng vang rất lớn, một tia chớp xẹt qua cửa sổ.
Tần Linh vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời đột nhiên nổi bão. Cây cỏ trong vườn hoa lung lay, mưa rơi xuống rất nhanh.Làm sao bây giờ?
Bão lớn như thế khẳng định không thể đi trên đường núi. Dù có gọi được Lục Phong thì anh ấy cũng không đến được.
Tần Linh đắp chăn lên người Tần Thụy. Cô bắt đầu tìm hòm thuốc khắp nơi. "Cạch!" Tay cô không cẩn thận làm rơi thứ gì đó. Cô cẩn thận từng ly từng tí nhặt lên, ngẩn người.
Đó là một khung ảnh tinh xảo. Trong đó là ảnh của một người phụ nữ.
Chẳng lẽ là mẹ Tần Thụy? Tần Linh không kịp nghĩ thêm. Cô đặt tấm ảnh lại chỗ cũ, tiếp tục tìm hộp thuốc.
Cuối cùng cũng tìm được. Nhưng trong đó chỉ có một ít thuốc bôi vết thương và thuốc cảm bình thường. Điều này khiến cô thất vọng.
Phải làm sao bây giờ đây? Thấy tình huống của Tần Thụy càng ngày càng xấu, cô đột nhiên nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-nguyen-ca-doi-chi-yeu-em/6854/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.