Tần Linh đứng ở bên cạnh, cố gắng nhịn cười
"Em có vẻ rất vui nhỉ!" Giọng nói tràn đầy bất mãn vang lên.
Bả vai cô run run, ánh mắt vui vẻ nhìn cậu: "Em chỉ cảm thấy mới lạ thôi."
Cậu hừ nhẹ một tiếng, tay xoa xoa bụng: "Anh đói rồi."
Đáy lòng cô một mảnh mềm mại, nghe giọng nói giống như làm nũng của cậu, cô cố gắng nhịn xuống xúc động muốn hôn lên đôi môi đó.
Tần Linh cười khẽ, đem cháo múc vào chén nhỏ, nhẹ nhàng đi đến bên giường đưa cho cậu.
"Em đút cho anh." Ánh mắt như nai con nhìn cô.
Tần Linh bó tay thật luôn. Cậu bị thương ở lưng, chẳng lẽ cả tay cũng không hoạt động được sao?
Biết cậu tranh thủ cơ hội làm nũng với mình, cô cũng không chấp nhất. Gật nhẹ đầu, cầm lấy muỗng đút cho cậu ăn cháo.
"Nóng quá!" Câu than nhẹ.
Tần Linh tự mình nếm thử một miếng, thấy cháo rất ấm, cô trừng cậu, lại lần nữa đút cho cậu.
Cậu ngoan ngoãn há mồm ăn, trong tròng mắt đen mang theo ý cười. Nhìn chăm chú gò má nhàn nhạt ửng đỏ của cô.
Dương bá đứng ngoài cửa, nhìn thấy thiếu gia hạnh phúc tươi cười như vậy, đáy lòng ông cũng tràn đầy vui mừng. Cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng. Hai người có thể hạnh phúc như thế, ông không còn mong chờ gì hơn.
Cho dù sau này hai người sẽ phải đối mặt với tình cảnh áp lực như thế nào, nhưng lúc này, trong phòng bệnh lại là một mảnh ấp áp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-nguyen-ca-doi-chi-yeu-em/2382310/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.