Ông từ từ đi đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ vai cô, giọng nói già cỗi hơi run: "Cô giáo Tần, cô yên tâm, nhất định thiếu gia không có việc gì."
Gương mặt Tần Linh vẫn còn đờ đẫn, dường như vẫn không nghe thấy lời của ông, môi cô run run, ánh mắt không còn tiêu cự.
Dương bá nhìn cô như vậy, cũng không biết nên khuyên gì, vì bản thân ông cũng đang tràn ngập sợ hãi lo lắng. Điều ông có thể làm là đứng đây cùng với cô, cùng nhau chờ đợi giây phút áp lực này.
Lúc này, ngoài cửa lớn bệnh viện có một hàng dài ô tô xa hoa đỗ lại, từ trên xe một người đàn ông anh tuấn thành thục bước xuống, mấy chiếc xe ở chỗ khác cũng đỗ lại, những người đàn ông to lớn áo đen bước xuống chia làm hai hàng, bảo vệ hai bên người đàn ông.
Viện trưởng nhanh chóng bước ra nghênh đón, "Tần tiên sinh, quý công tử đang được chúng tôi toàn lực cứu giúp, bệnh viện sẽ dốc sức toàn lực cứu chữa." Tần Ngạo lạnh nhạt bắt tay với viện trưởng, dẫn đoàn người đi vào bệnh viện.
Ông đứng trước cửa phòng cấp cứu, vệ sĩ nhanh chóng phân tán ra hai bên, canh chừng hết sức nghiêm ngặt.
Trên mặt Tần Ngạo yên lặng mà uy nghiêm, không thể nhìn ra chút biểu tình nào, nhưng nhìn kĩ có thể thấy được trong đôi mắt tĩnh lặng như nước kia có thấp thỏn bất an, nóng lòng.
"Các người phải chiếu cố thiếu gia thật tốt." Ông phân phó cho những người chung quanh, những người đó nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tinh-nguyen-ca-doi-chi-yeu-em/2382306/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.