Phó Sử Ngọ mặc dù có chút cứng ngắc không biết ứng biến, nhưng thường thức vẫn phải có, ít nhất y cũng không tin lời nói lúc này của Đường Húc Hải: “Cho dù là nhiễm trùng cũng không có khả năng bị nóng lên nhanh như thế.”
Đường Húc Hải ngậm miệng khẽ thở dốc, cũng không nói cho y biết lúc trước đá T shirt xanh đã bắt đầu hơi sưng rồi.
Phó Sử Ngọ nhìn bộ dáng có chết cũng không mở miệng này của hắn cũng phục rồi, người này cậy mạnh đến mức nào mới chịu thôi đây?
“Rồi, cái gì cũng đừng nói nữa, nằm xuống đi!” Phó Sử Ngọ tức giận đỡ lấy thân thể hắn ấn hắn xuống.
“Trên xe của tôi hình như có một tấm thảm.” Ôn Triệu Minh nói.
“Anh thành thật mà ngồi đây, đừng động.” Phó Sử Ngọ rốt cục cũng có cơ hội tăng mạnh khí thế trước mặt Đường Húc Hải đang suy yếu.
Đường Húc Hải cả người không chút sức lực dựa vào tường, lười nói chuyện với y.
Phó Sử Ngọ một mình đi về phía cửa, mở chốt cửa, bò lên xe lấy ra một cái thảm lông từ thùng xe sau. Y nghĩ nghĩ, tìm kiếm một hồi trên xe Ôn Triệu Minh, đem những thứ y cảm thấy có thể sử dụng được vào trong thảm bọc lại rồi mang đi.
Chiếc xe này của Ôn Triệu Minh sau khi anh ta bị tai nạn mới đưa tới, anh ta giờ đã không lái được nhưng cũng không muốn ngồi xe của người khác, vì thế vẫn luôn để đó. Mỗi lần đi bệnh viện tái khám đều ngồi xe này, mùa đông ngồi trên xe lăn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-xam-nhap/204738/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.