Nếu đã giả bộ ngủ, Phó Sử Ngọ tự nhiên cũng không dám lộn xộn. Nhưng dán người vào cơ thể ấm áp của Đường Húc Hải mà không nhúc nhích cũng thật vất vả, chỉ chốc lát liền kiên trì không nổi.
Âm thầm phỉ nhổ chính mình không biết hưởng phúc, Phó Sử Ngọ điều chỉnh tư thế một chút liền chôn đầu vào hõm vai Đường Húc Hải rồi thật sự tiến vào giấc mộng.
Có thể là vì quá hạnh phúc, cho nên Phó Sử Ngọ ít mộng mị lại lần nữa nằm mơ.
Mơ thấy chuyện khi bé của y, Phó Sử Ngọ lập tức đứng trong mộng, kỳ quái mà biết mình đang nằm mơ.
Y lấy một góc độ thị giác thứ ba để nhìn những chuyện lúc bé của mình.
Thức ăn trong trụ sở rất rất ngon, ba người bạn chơi thân với y đều mượt mà đáng yêu y như nhau. Bốn đứa nhỏ ngồi trong căn phòng lát ván gỗ, trong góc phòng bày đầy đồ chơi xếp hình, mô hình ô tô. Cửa sổ mở toang ra, không khí thật ấm áp, gió nhẹ thổi bay bức màn trắng phất phới.
Mắt của Phó Sử Ngọ nhỏ bé thoạt nhìn còn lớn hơn bây giờ, nó nghiêm trang chững chạc cầm cái ống nghe bằng nhựa đặt lên bụng một cậu bé đang vén áo lên để lộ cái bụng nhỏ khác.
Phó Sử Ngọ chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói: “Cậu bệnh rồi, phải chích đó.”
Cô bé sắm vai y tá bên cạnh lập tức giơ một ống chích nhựa trắng lên, đâm ngay vào mông cậu bé.
“Ngao ~~~ tớ hông chích đâu! ! !” Cậu bé kia kháng cự hô to.
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-xam-nhap/1288226/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.