“Khụ khụ khụ!” Đường Húc Hải bị sặc vào khí quản, chật vật vẫy nước liều mạng ho khan.
“Anh không sao chứ?” Phó Sử Ngọ bơi qua.
“Khụ khụ… Không sao.” Đường Húc Hải đạp nước, giơ tay lên lắc lắc.
Phó Sử Ngọ cũng không để ý lắm. Cứ việc biết bơi, nhưng chỉ hơi vô ý y cũng dễ bị sặc nước, y chỉ cho là Đường Húc Hải không cẩn thận thôi.
Đường Húc Hải giương mắt phức tạp nhìn thoáng qua Phó Sử Ngọ lại khôi phục vẻ ngoài “Bình thường”.
Hắn tại sao có thể nói, vừa rồi bộ dáng của Phó Sử Ngọ, đặc biệt kỳ huyễn, mông lung, có một loại cảm giác bất khả tư nghị hắn nói không nên lời.
Liền tính hắn không được nghệ thuật hun đúc đến đâu, nhưng năng lực thẩm mỹ bình thường vẫn còn. Vừa rồi tuyệt đối là do bầu không khí gây nên ảo cảnh, khiến Phó Sử Ngọ thoạt nhìn rất… đẹp .
Ngẫm lại từ ngữ miêu tả con gái thế, hắn vẫn không nói cho cái tên không biết đùa giỡn là chi này, y mà giận thiệt thì làm sao đây?
Nhìn tóc Phó Sử Ngọ rũ xuống dán vào trán, bị y như không có việc gì hất qua một bên, nước trên kính trợt xuống, lưu lại từng vệt nước trên cặp kính nhựa. Lại nhìn cái bản mặt lạnh nhạt chiêu bài của y.
Rất đẹp cái gì… Tuyệt bức là ảo giác đi? !
“Tìm người kiếm chiếc thuyền lại đây chở cá về.” Phó Sử Ngọ tâm tư đặc biệt đơn giản, cũng chỉ nhớ thương thành quả lao động của họ, Đường Húc Hải đã nói muốn một cá ba món mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-xam-nhap/1288190/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.