Tiểu chiến sĩ dẫn bọn họ dừng lại ở một góc tương đối trống, áy náy nói với ba người: “Xin lỗi, bởi vì hiện tại người sống sót tới càng ngày càng nhiều, cho nên lều cứu tế hay lều trại gì đó đều bị trải ra bên ngoài đất trống để dùng, không còn dư thừa, chỉ có thể ủy khuất mọi người ngủ trên đất.”
Đường Húc Hải buông đồ trong tay xuống, đập một cái lên vai tiểu chiến sĩ hào khí nói: “Có gì đâu mà lo, đây không phải là ở bên trong sao? Không có lều cũng không sao! Chúng tôi có túi ngủ.”
Tiểu chiến sĩ nhẹ nhàng thở ra, cười cười rồi cùng ba người nói lời từ biệt. Đối với ân nhân đã cứu Liên trưởng và bạn bè của hắn, liên đội bọn họ cảm thấy nếu chiếu cố không tốt, thật sự xin lỗi ân cứu mạng của đối phương. Cho nên liều mạng cung cấp trợ giúp cho đối phương trong phạm vi có thể.
Phó Sử Ngọ cầm túi ngủ trong tay đặt trên đất, đẩy đẩy kính, khóe miệng căng ra, gương mặt lạnh nhạt chuyển qua quét nhìn kho hàng nhao nhao ồn ào này.
Đường Húc Hải nhìn y vẻ mặt lạnh lùng, tò mò hỏi: “Cậu nhìn cái gì đấy?”
Trong giọng Phó Sử Ngọ lộ tia cảm động: “Cảm giác tôi rốt cục trở lại nhân gian .”
“…” Đường Húc Hải khựng lại.
“…” Ôn Triệu Minh sửng sốt.
Cái bản mặt sương lạnh lãnh khốc của cậu, có cái nét nào giống liếc mắt một cái là cảm động vậy? ! Rõ ràng là cao lãnh tỏ vẻ “phàm nhân ngu xuẩn, mau cút xéo khỏi tầm mắt ta”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-xam-nhap/1288162/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.