Phó Sử Ngọ vươn tay đè bàn tay đang giơ mấy lon bia lắc lắc trước mặt mình xuống.
Y thật thận trọng hỏi: “Đường Húc Hải, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì ?”
Đường Húc Hải khựng lại một nhịp rồi phi thường vui vẻ nói: “Không có xảy ra việc gì sất.”
Không có việc gì?
“Không có việc gì sao anh tự nhiên cười như thằng ngu vậy?” Phó Sử Ngọ nghi kỵ nhìn hắn.
Mặt Đường Húc Hải nháy mắt liền xụ xuống: “Nói vậy cũng nói được hả?”
Phó Sử Ngọ thành khẩn giải thích: “Xin lỗi, bởi vì biểu hiện của anh chính là như thế.”
Đường Húc Hải co rút khóe miệng, không thèm so đo với y, ngược lại chia sẻ chuyện vui của mình: “Là xảy ra một chuyện tốt. Chân tôi, khỏi hẳn rồi.”
“Khỏi hẳn ?” Phó Sử Ngọ cho rằng đã hiểu ra, y gật gật đầu: “Tuy rằng đã hoàn toàn không sưng, nhưng lúc hành động anh vẫn phải chú ý một chút.”
Đường Húc Hải lại nói: “Không phải ý này, tôi là nói chân tôi triệt để khỏi hẳn. Khỏi như trước lúc tôi bị thương ấy, thậm chí cảm giác còn tốt hơn lúc đó nữa.”
Phó Sử Ngọ không thể lý giải, y hỏi lại: “Nhưng mà trong chân anh có tấm thép, làm sao có thể giống như trước được?”
Đường Húc Hải cũng có chút không hiểu, nhưng chân hắn bị thương bao lâu, hắn liền nặng nề bấy lâu, lúc này bất kể thế nào cũng không muốn suy nghĩ đến mặt xấu. Tình nguyện cứ như vậy duy trì lâu một ít, đương nhiên vĩnh viễn thì không gì tốt bằng rồi.
“Tôi không biết, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-xam-nhap/1288155/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.