Phó Sử Ngọ thật sự đang phát sầu!
Y không ngờ điều khó khăn nhất đều giải quyết được giờ lại bị vây khốn ở vấn đề cơ bản nhất này.
“Anh không! Tôi cũng không! Vậy làm sao bây giờ? !” Phó Sử Ngọ phát điên nói.
Đừng có vì không biết truyền dịch để Đường Húc Hải nóng chết vậy y có lẽ sẽ tức đến hộc máu mất.
Khóe miệng Ôn Triệu Minh run rẩy một cái, anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh có thể tìm mạch máu thô nhất của anh ấy rồi đâm vào.”
“Cho dù là thô nhất cũng chưa chắc tôi có thể đâm trúng.” Phó Sử Ngọ thật không có năng lực này, hoàn toàn trái ngành rồi!
Phó Sử Ngọ kéo cánh tay Đường Húc Hải, sờ sờ tĩnh mạch hơi nhô ra trên tay hắn: “Sao nhỏ xíu vầy nè!”
Phó Sử Ngọ so sánh với cánh tay của mình chút. Cánh tay y đều là thịt nhũn, dưới da chính là một lớp mỡ, mạch máu lộ ra đều trung bình. Cánh tay Đường Húc Hải lại cường tráng hữu lực, tràn đầy cơ bắp không có chút mỡ thừa, chỉ có một lớp da mỏng bám vào, mạch máu cũng nhô lên nhiều hơn.
Cho dù dễ thấy hơn của y, nhưng không có nghĩa là y có thể đâm trúng phóc.
Trên thời sự nhiều lần đưa tin vì y tá đâm không trúng mạch máu mà khiến hai bên tranh chấp, ngẫm lại y tá chuyên nghiệp còn có khả năng đâm không trúng, đừng nói chi là y học ngành nghề bắn đại bác cũng không tới này.
“Không đâm mạch máu, trực tiếp đâm vào cơ không được hả?” Phó Sử Ngọ thương lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-xam-nhap/1288150/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.