Tô Phỉ cô sống ở trên đời vốn dĩ rất thiện lương, nhưng trời cao lại có thể vô tâm mà cho cô "đi đời" từ sớm. Cô không hiểu, thật sự cô không thể nào lí giải nổi ý trời. Cô rõ ràng sống một đời thiện lương, ác giả ác báo, vậy còn cô, có ác cái gì? Báo cái gì? Chân lí vẫn là chân lí. Người tốt không được báo đáp! Cô đã trải qua, cho nên cô hiểu rõ! Cái gì mà là ở hiền gặp lành chứ? Hoang đường! Thật sự là quá hoang đường rồi! Lúc trước, là cô ngu ngốc nên mới tin vào người tốt sẽ được báo đáp. Là cô quá khờ dại khi tin vào câu chuyện cổ tích không có thật, sau đó lại là tự chính mình cô chuốc lấy nỗi đau đớn cùng chua xót tột cùng.
Cô chết, nhưng linh hồn vẫn mang theo ai oán không cách nào tiêu tan. Được sống lại một lần nữa, cô đã hoàn toàn thay đổi. Nhanh đến mức chóng mặt, cô không còn nhận ra chính mình của trước kia nữa. Nhân từ với kẻ khác cũng đồng nghĩa với việc tự hủy hoại chính mình. Phải biết sống tàn ác, như vậy mới không sợ ai chà đạp. Cứ đợi đó, ai khiến cô tổn thương, cô nhất quyết không bao giờ tha thứ cho bất kì ai! Đã đến lúc cô sống cho chính mình.