Editor: Imelda Phạm
– Anh, lời em nói tối qua, anh còn nhớ chứ? – Đường Liên Tử ghé vào vai Đường Ngôn Chi, nhẹ giọng hỏi.
Đường Ngôn Chi dừng chân một lát rồi lại đi về phía trước, anh không nói gì, chỉ gật đầu. Khi anh biến thành quái vật, mặc dù không có lý trí, thế nhưng lúc trở lại hình dáng con người lại nhớ rõ hết thảy mọi chuyện, anh nhớ được hành động mình làm, cũng nhớ được lời nói của Liên Tử.
Anh dùng bộ dáng kia ôm cô ngồi dưới tuyết cả đêm, thẳng tới khi ánh dương chiếu tới mới khôi phục hình dáng con người, mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Anh suy nghĩ thật kỹ những lời kia, nghĩ tới nỗi cả người đều ngây dại.
Việc anh biến thành quái vật bị cô phát hiện vốn là chuyện mà anh không thể chấp nhận lẫn sợ hãi nhất, nhưng khi nghe cô luôn miệng nói thương anh, không muốn rời khỏi anh, dường như tất cả đều trở nên không đáng nhắc tới.
Có lẽ cô nói yêu, chẳng qua chỉ là thứ tình cảm của em gái đối với anh trai. Trước khi Đường Liên Tử tỉnh lại, anh vẫn luôn cố gắng dùng cách lý giải này để thuyết phục chính mình. Rốt cuộc, anh gần như đã tin rằng bởi vì cô còn nhỏ, lại không biết tâm tư của anh, cho nên mới có thể nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.
Anh hẳn là nên làm tốt vai trò của một người anh trai như trước đây. Cô có thể chấp nhận dáng vẻ kia của anh, như vậy đã đủ rồi. Chỉ cần cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-tuan-hoan/36938/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.