“Anh muốn gì!” Tim Nhậm Tuyết Nhi giật nảy lên, đột nhiên lui về phía sau một bước.
“Giết cô, đó là cách bảo vệ cô tốt nhất.”
Tại sao? Bởi vì đây là mạt thế. Chết, thực sự cũng là một loại giải thoát.
“Đồ điên! ” Nhậm Tuyết Nhi vừa giật mình vừa sợ hãi, mắt cô ta đỏ ngầu tức giận hét ầm lên, “Anh điên rồi!”
Lâm Đăng gật đầu, thản nhiên nhìn cô ta, “Vậy cô còn muốn đi cùng kẻ điên sao?”
“Biến thái…” Lần này giọng nói của Nhậm Tuyết Nhi đã nhẹ đi rất nhiều, có chút giống như đang tự lẩm bẩm, đôi mắt đầy nước lại liếc nhìn Lâm Đăng, cắn mạnh môi, xoay người chạy khỏi toà nhà này.
Chờ một lúc, không thấy Nhậm Tuyết Nhi chạy về, khuôn mặt của Lâm Đăng mới khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, hắn quay đầu nhìn một vòng cái nơi lộn xộn lại quen thuộc này, không chút lưu luyến cất bước rời khỏi nơi đây.
Đi xuống tầng hầm, nơi đó có rất nhiều xe đang đậu, Lâm Đăng trực tiếp dùng dao đập vỡ cửa kính một chiếc xe, sau đó chui vào, ai biết khi hắn chưa kịp phục hồi tinh thần, bắp đùi bị đau xót, Lâm Đăng phản xạ có điều kiện hất xuống, một tiếng tiếng hô non nớt khiến cho hắn ngẩn người.
Nhìn xuống, một “em bé” còn được bọc trong tả lót đang mở to đôi mắt ố vàng mềm mềm nhìn hắn, thậm chí bên trong cái miệng nhỏ nhắn còn lộ ra gai nhọn nhỏ xíu lại mỏng manh giống như “răng nanh”.
Lại là tang thi trẻ con! Chẳng lẽ hắn chỉ xứng đáng bại trong tay tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-the-bat-to-doi/198439/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.