Lâm Đăng có chút ngây ngẩn nhìn đường phố hỗn loạn, tiếng chói tai của phanh xe, tiếng la hét, tiếng gào thét, tiếng khóc, tiếng kêu cứu, đàn ông đàn bà, đủ loại âm thanh pha trộn lại với nhau, làm cho con phố một thời nhộn nhịp trở thành địa ngục trần gian. Máu, bộ phận cơ thể, cánh tay, thỉnh thoảng văng ra não, tất cả đối với Lâm Đăng mà nói thì vô cùng quen thuộc, đồng thời lại như xa lạ.
Mười năm, còn nhiều người sống sót như vậy sao? Nhìn những người phụ nữ, trẻ con được cho là tuyệt chủng, Lâm Đăng càng thêm hoang mang.
Lâm Đăng nhớ rõ, một phút tuyệt vọng trước hắn buông tha ý thức muốn sống, tuỳ ý để tang thi nuốt vào bụng. Nhưng vào giờ phút lấy lại được ý thức, hắn mở hai mắt ra, hắn thấy mình đang đứng trên con phố này, ban đầu bởi vì đầu óc hỗn độn, trọng tâm không ổn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, may mắn hắn kịp thời phản ứng. Tuy không đến mức nằm xuống đất, nhưng loạng choạng chống một tay mới ổn định được cơ thể.
Vì sao động tác của mình lại trở nên trì độn như vậy, dựa theo lý thuyết mười năm chọn lọc tự nhiên, cạnh tranh mạnh mẽ, các phương diện tố chất của bản thân mạnh hơn ban đầu rất nhiều, nó có thể… Lâm Đăng nghi ngờ nhìn bàn tay có vết chai nhỏ, vết chai cứng ngắt trong ấn tượng không còn thấy nữa, hai tay này_______ rõ ràng là tay khi mình vừa xuất ngũ.
Khuôn mặt đẹp trai hơi cau đôi mày lại, đưa mắt nhìn người đang chạy trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-the-bat-to-doi/198434/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.