Cúc hoa tàn, mãn đình thương. 
Mới là lạ… 
Sự thật chân tướng là, Lâm Đăng đẩy Cảnh Mặc ra, trịnh trọng nói rằng, “Hiện tại không phải là thời kỳ bắt cua, từ cổ trở xuống là không phải muốn viết là viết nhé.” 
Cảnh Mặc cắn cắn môi, nước mắt giống như hạt trân châu ở hốc mắt rơi xuống, cậu đáng thương hề hề nói, “Vậy khi nào mới được phép mò cua?” 
Lâm Đăng ưu thương nâng đầu góc 45 độ nhìn lên bầu trời, “Không biết.” 
Cảnh Mặc bụm mặt, “Đăng Đăng, lớp đá băng trên người anh rớt.” 
Cảnh Mặc ngay lập tức thu hồi ưu thương, mặt đầy lạnh lùng nhìn xuống cậu, “Thế thì sao?” 
Cảnh Mặc chớp mắt, “Anh vẫn nên đổ luôn đi~” 
Đăng Đăng: “…” 
Cảnh Mặc oán giận a oán giận, “Lúc nào mới có thể làm mấy chuyện không thể miêu tả từ cổ xuống với Đăng Đăng đây, thật sự là muốn làm mấy chuyện không thể nói với Lâm Đăng từ cổ xuống nha, vượt qua bao nhiêu cái ác, đạp lên bao nhiêu tang thi mới có thể mò được cua, tôi đã chờ đợi rất là lâu mới chờ được đến hôm nay nào có thể chớp một cái là xong đâu.” 
Lâm Đăng bóp trán, “Cậu sụp đổ quá lợi hại.” 
Cảnh Mặc chọn môi, cười tà, “Thế thì sao?” 
“Vì vậy cho nên đây mới là bộ mặt thật của cậu, cậu là ma quỷ đội lốt con chiên.” Lâm Đăng run rẩy chỉ tay rít gào lên. 
“Nào có~” Cảnh Mặc cúi đầu, bờ vai run nhè nhẹ, giống như là muốn khóc. 
“Còn, giả bộ?” Lâm Đăng kích động nói lắp bắp. 
Ngay lập tức Cảnh Mặc ngẩng đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-the-bat-to-doi/1340325/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.