Trong thực tế, mỗi ngày trôi qua thật nhanh, khi vô tình không để ý, thời gian tựa như là nước chảy róc rách dần đi, không bắt được, cũng không giữ lại được.
Tròn chỉnh một năm lẻ ba tháng, bốn trăm năm mươi ngày, cuộc sống cứ thế qua đi, dậy sớm vào buổi sáng, sau đó đi ra ngoài thu thập vật tư, buổi tối trước sáu giờ trở lại, bảy giờ đi ngủ, bởi vì không có gì để làm cho nên ngủ rất sớm, hắn gần như đem hết thời gian không ngủ đủ của kiếp trước bù trở về.
Và hiện tại, đây là buổi sáng sớm ngày bốn trăm năm mươi.
Lâm Đăng đứng trước cửa sổ trong phòng nhìn ra bên ngoài, hơn một năm này, hầu như không đụng phải con tang thi nào, nơi này dường như đã bị thế giới lãng quên đi, chỉ ngẫu nhiên có một vài người sống sót đi lầm vào nơi này.
Nhưng thường vào những lúc đó, Lâm Đăng đều sẽ lựa chọn trốn đi, hắn thật sự rất chán khi phải tiếp xúc với người khác. Cho dù là người tốt, người xấu, hay bệnh thần kinh.
Cửa nhỏ dẫn xuống tầng hầm bị hắn che chắn rất tốt, chưa bao giờ bị người nào xâm nhập vào phát hiện được.
Không biết có phải nhân loại bị giảm mạnh, hay còn lý do nào khác, Lâm Đăng có thể cảm nhận rõ ràng tần suất người sống sót đến nơi này giảm đi rất nhiều, có đôi khi mấy tháng không thấy một bóng người, nhưng tình huống như vậy, ngược lại khiến hắn sống vô cùng yên tĩnh và thoải mái.
Hắn luôn đếm số ngày, và bây giờ đếm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-the-bat-to-doi/1340294/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.