Khi Lâm Đăng chạy về tới căn biệt thự kia, chiếc xe thể thao màu bạc đỗ trong sân đã biến mất. 
Nhìn thấy mảnh sân trống rỗng, trái tim Lâm Đăng thậm chí rớt một nhịp, hắn đứng cứng nhắc ngoài cánh cửa sắt, thông qua khe hở hàng rào nhìn vào sân, như thể nhìn xem chiếc xe sẽ xuất hiện từ trong không khí. 
Cảnh Mặc là thật sự không muốn cùng hắn kết đội… 
Ở bên ngoài cứng ngắt một lúc lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại, đẩy cánh cổng sắt vào nhà, album ảnh gia đình bốn người tươi cười vẫn treo ở trên tường, chỉ là cảnh còn người mất. 
Buổi sáng đó, cái bàn được Cảnh Mặc và Lâm Đăng hợp sức đẩy đến bên cạnh sopha vẫn còn ở vị trí đó, hoang vắng, cảm giác thoải mái bị rút mất không còn một chút gì, Lâm Đăng cảm thấy trái tim mình trống rỗng, giống như thiếu cái gì đó. 
Có chút suy sụp ngồi xuống ghế sopha, cúi đầu xuống một lúc, hắn dựng thẳng cơ thể, vùi đầu vò tóc mình, lòng tràn đầy hối hận lại không thể trút ra, đều tại miệng mình quá tiện, suy nghĩ quá nhiều, nếu giống như bình thường giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, sau đó sẽ không có chuyện gì. 
Con người luôn luôn tò mò, Cảnh Mặc trừ thích yên tĩnh, các chỉ số khác đều bình thường, chẳng lẽ cậu ta không được phép tò mò sao?! 
Nói tóm lại, lúc này Lâm Đăng rất muốn vả vào mồm mình mấy phát. 
Cứ ngồi như vậy cho đến lúc trời tối, bụng có chút đói, Lâm Đăng sau khi ăn lung tung vài thức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-the-bat-to-doi/1340292/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.