Chương trước
Chương sau
Mọi người bu quanh xem cái thứ mà Tiểu Hắc nôn ra là gì nhưng ngoài vẻ ngoài giống một hạt giống thì không có gì đặt biệt cả.
“Có thể cái thứ lúc nãy là thực vật biến dị, bị Tiểu Hắc ăn phải nên trở về trạng thái ban đầu?” - Tiểu Tuyết bình thường rất ít phát biểu nhưng con bé nói cũng có lý.
Mấy vị mộc hệ dị năng trong đội lần lượt được kêu ra, vì hạt giống chỉ có một nên những người mộc hệ dị năng phải đưa ra biểu quyết nó sẽ thuộc về ai, vì cái hạt giống này có khả năng sẽ trở lại hình dáng lúc nãy nên bọn họ phải cho một người đủ mạnh khống chế nó.
“Tôi nghĩ là cho Tiểu Triệt, tuy cậu nhỏ nhất đội nhưng mộc hệ dị năng mạnh nhất trong số chúng ta”
Một vị quân nhân lên tiếng phât biểu rất được sự ủng hộ của mọi người. Bây giờ bọn họ đã bên nhau hơn nửa năm rồi, khả năng của Tiểu Triệt mọi người đã hiểu rõ nên không thể nào dị nghị được cả.
Rất nhanh hạt giống đó được giao cho Thanh Triệt chăm sóc và lúc này Hoàng Vân cũng đã tỉnh lại.
“Chị cảm thấy thế nào rồi?” - Tiểu Linh nãy giờ dùng linh tuyền chăm sóc cho cái cổ của Hoàng Vân nên nó mới có thể khỏi nhanh như vậy.
“Có chút choáng váng, có chút muốn nôn. Còn có lúc nãy chị như bị mất ý thức vậy. Không biết chuyện gì xảy ra cả” - Hoàng Vân mê man nhìn xung quanh, Doãn Lãng nhìn thấy cô tỉnh liền khích động nắm tay rồi xem xét cổ của cô có vấn đề gì không, chỉ có Tiểu Hắc đứng từ xa không dám lại gần - “Tiểu Hắc, mày không sao chứ?”
“Xin lỗi”
“Mày nói gì cơ?”
“Tôi nói là xin lỗi”
Tiểu Hắc nói quá nhỏ làm Hoàng Vân không nghe được gì, Tiểu Hắc nghe cô hỏi lại càng xấu hổ quát lớn làm Hoàng Vân không hiểu gì cả.
Sao cô cứu hoàng thượng nhà mình mà hoàng thượng lại xin lỗi mình. Rốt cuộc là hoàng thượng nhà cô bị gì vậy?
Thanh Nguyệt nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Hoàng Vân là biết cô đang nghi ngờ nhân sinh rồi nên bắt đầu giải thích chuyện lúc nãy sau khi cô hôn mê.
Nghe được hoàng thượng nhà mình bá đạo như vậy Hoàng Vân lại càng tự hào, cũng có phần tự trách vì bản thân đã quá lơ là việc chăm mèo, hoàng thượng bình thường dễ gì bị dụ dỗ như vậy chứ. Nhưng cũng may nhờ hành động hiệp nghĩa của cô mà Tiểu Hắc đã chịu chấp nhận cô, coi như cũng có lời rồi.
Vì thời gian vẫn còn sớm nên sau khi để Hoàng Vân nghỉ ngơi xong bọn cô lại lên đường tiếp. Lần này Tiểu Hắc muốn chuộc lỗi nên đặc biệt biến về bản thể to lớn để cô ngồi trên lưng, trong thật oai vệ không khác gì một nữ vương còn bọn cô là tuỳ tùng.
Chịu thôi, đó là thú cưng nhà người ta mà, mình không có nên đi bộ thôi. Quyết tâm lần sau phải kiếm một con siêu bá đạo mới được.
Lần này Tiểu Hắc chỉ đúng đường nên tang thi xuất hiện cũng không ít, mọi người một lần nữa lại có thể săn giết tang thi kiếm tinh hạch, loay hoay cả buổi trời cũng đã chập tối phải tìm nơi nghỉ chân.
“Hạt giống này phải nuôi làm sao đây?” - Thanh Triệt đang cầm hạt giống to trong tay không khác gì đang bế một đứa bé, vô cùng nâng niu hạt giống sợ rơi mất.
“Nếu là hạt vậy tưới nước cho nó thì sao?”
“Nếu như vậy không có đất nó sống được không?”
“Nó là cây biến dị mà, chắc có thể sống được”
“Nhưng nó là cây biến dị thì nước bình thường làm sao nuôi lớn nó?”
Mọi người bắt đầu tranh cải việc nuôi lớn cái hạt giống này mà bàn đến sôi nổi, đám tang thi nghe tiếng ồn nên kéo qua chỗ bọn cô.
“Răn...rắt”
Thanh Nguyệt không muốn đánh nhanh cho bọn chúng có thời gian gọi đồng bọn nên trực tiếp biến đám tang thi kia thì tượng băng, một cái búng tay ngay lập tức bọn chúng biến thành băng vụn còn mấy bé ong nhà ta chỉ cần bay lại lượm tinh hạch đem về.
“Con thắc mắc là người ở căn cứ trung tâm không sang đây để giết tang thi lấy tinh hạch dùng trao đổi sao ạ?” - Thanh Nguyệt thắc mắc nhìn Chu Gia Vân, nếu căn cứ trung tâm đang mở rộng lớn mạnh và nơi đó toàn là những nhân vật quan trọng vậy tại sao tang thi ở thành phố này không bị dọn dẹp.
“Tuy nói căn cứ trung tâm là nơi mạnh nhất nhưng mẹ thấy không bằng chỗ của tụi con nữa. Căn cứ trung tâm tuy toàn là những người quan trọng nhưng vì điều đó bọn họ đều đấu tranh quyền lực bản thân để mạnh hơn người khác. Vì lo đấu tranh thì làm gì có thời gian để ra đây giải quyết nên bọn tang thi này đều do dị năng giả tự xử lý”
Chu Gia Vân nói xong không khỏi tự lắc đầu, bọn họ lúc nào cũng chỉ quan tâm đến lợi ích bản thân trước tiên mà không phải người dân, những người quan tâm đến lợi ích người dân thì làm mãi vẫn không giúp đủ, hỏi xem đời có bất công không.
Chẳng bù như căn cứ của Thanh Nguyệt và Tử Hoàng đều lưu ý cuộc sống người dân trước tiên nên nơi đó và xung quanh sớm đã được diệt sạch tang thi, đời sống người dân không khác gì trước mạt thế.
Nhưng để có thể để toàn bộ đất nước này được như vậy thì trước tiên vẫn phải nghiên cứu thuốc chống lại bệnh độc tang thi này trước đã.
Trong lúc mọi người còn đang lâm vào trầm tư thì Thanh Triệt đang lấy nước trong bình và đào một cái hố để chôn hạt giống xuống, không biết nó có tác dụng không?
“Nếu nó là cây biến dị thì dùng tinh hạch hệ mộc thử xem sao?” - Dật Phong đang kiểm tra số tinh hạch thu được thì có một viên hệ mộc liền đưa cho Thanh Triệt.
Cậu cũng không suy nghĩ nhiều cầm viên tinh hạch đặt thử lên hạt giống thì thật thần kì, hạt giống đó phát sáng và viên tinh hạch hệt mộc bể thành bụi phấn rồi nhập vào hạt giống.
Ngay lập tức ở vỏ của hạt giống lập tức nứt ra xuất hiện một mầm cây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.