Phó Kiệt vỗ vai Tam Lang: "Vất vả rồi. Về nghỉ ngơi rồi báo cáo sau cũng được"
Tam Lang hơi cau đầu lông mày, tính hắn vốn kiệm lời không thích nói nhiều, hơn nữa còn không thích lo chuyện bao đồng nên hay có vẻ mặt thờ ơ với mọi việc. Tuy nhiên Phó đội trưởng đã từng giúp đỡ hắn, sau thời gian cùng làm việc đã coi Phó đội như anh trong nhà. Rất không muốn y đã bận trăm công nghìn việc đổ lên đầu còn bị cái người vô tâm vô phế kia làm thương tổn thêm. Vậy nên hắn lắc đầu:
"Phó đội trưởng, đợt này đi nằm vùng đã thu thập được rất nhiều thứ hữu ích. Chúng ta bàn bạc công việc triển khai sớm lúc nào hay lúc đó"
Phó Kiệt nhấc mắt: "Hiếm khi thấy cậu tình nguyện nói nhiều. Được, xe đang lái tới đây, tầm 30p nữa là đến"
Tam Lang liếc khóe mắt thấy Mạc Khanh vẫn chôn chân tại chỗ còn chưa chịu đi, vì vậy có hơi không mất kiên nhẫn hừ nhẹ một tiếng cảnh cáo.
Mạc Khanh dù có bị ngu cũng nhìn ra được, cô vòng qua đám quân nhân đi vào trong rừng. Không một ai lên tiếng ngăn cản giống như cô không hề được hoan nghênh ở đây.
Sau khi đã cách bọn họ một đoạn khá xa. Mạc Khanh mới thở phào một hơi ngồi trên tảng đá. Hai tay chống cằm nhìn không gian tối đen chỉ còn bóng trăng mờ ảo rọi xuống đỉnh đầu.
Khỏi cần phải nói cô thấy hơi hụt hẫng. Người đàn ông đã từng rất bao che khuyết điểm của bản thân không còn để ý tới cô nữa, Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371393/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.