Mặc kệ bên ngoài đang xảy ra bão táp mưa sa cái gì, Mạc Khanh lúc này ở trong không gian có thể nói sống không bằng chết.
Ui...
Nói hơi quá.
Nhưng đối với một tác giả chuyên ngồi bàn giấy lười vận động mục tiêu dưỡng bụng mỡ như Mạc Khanh mà nói quả là sống không bằng chết.
Thứ Nguyên với vẻ mặt moe không chịu nổi nhưng lòng dạ sắt đá, mặc kệ cái gì chủ nhân tôi tớ mà ra sức hầu hạ rất tốt. Tuyệt không để Mạc Khanh có một giây phút nào dễ chịu.
"Ta mệt chết rồi... nghỉ một chút đi có được không?"
Mạc Khanh yếu ớt thương lượng.
Thứ Nguyên dứt khoát lắc đầu: [Không] Tang thi làm gì biết mệt? Đừng có làm mấy cái trò mèo.
[Nếu ngài không cố gắng lên phá đảo thế giới thì ngài sẽ bị kẹt ở đây mãi mãi]
"Vậy cũng được, ta tình nguyện bị kẹt"
[Chỉ có finish, không có nút pause]
Mạc Khanh thầm oán. Cái thế giới rách nát gì vậy????
...
Thứ Nguyên thở dài:
[Được rồi được rồi, nếu bây giờ ngài đánh thắng bản hệ thống, ta sẽ cho ngài ra ngoài]
Hai mắt Mạc Khanh sáng rực: "Thật á??"
[Con chó nào nói phét ngày mai bầu trời không gian này sập]
"Nào... ngươi hay ta chọn vũ khí trước??" Mạc Khanh đứng giữa võ đài tập luyện hất cằm về phía giàn đựng vũ khí, gương mặt đã tăng thêm mấy phần nghiêm túc.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
[Dùng kiếm theo sở trường của ngài đi]
Ngay Khi Thứ Nguyên vừa hết câu thì thân ảnh Mạc Khanh đã chớp lóe lấy được một thanh kiếm dài sáng loáng, chuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371390/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.