Mạc Khanh từng cho rằng sẽ mất rất lâu nữa mới có thể quay trở lại hiện thực. Có khi sẽ phải đánh với boss cuối một trận long trời lở đất hoặc bị nam chính yêu quý của mình xiên chết.
Nhưng không!!
Giờ phút này nằm trên chiếc giường quen thuộc, nghe tiếng chuông gió leng keng đầu khung cửa và tiếng giấy bút loạt soạt kèm mùi mực thoang thoảng. Mạc Khanh lúc đầu còn hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra, cảm tưởng hình như bản thân vừa trải qua một giấc mơ hư ảo, hơn nữa giấc mơ vô cùng chân thực cứ như cái khung cảnh cô đang thấy trước mắt này mới chính là mơ vậy. Trí nhớ trong đầu hư hư thực thực rõ lúc không, nếu ban đầu còn có thể nắm được thì sau một vài phút suy ngẫm cố gắng ráp nối hình ảnh.
Kết quả chính là quên sạch sẽ.
"..."
Da fuck? Tốc độ trôi hình có cần nhanh đến vậy không??
Mạc Khanh kinh hoảng.
Cái có thể cảm nhận rõ nét nhất chỉ là một điều gì đó nuối tiếc nhói lên trong ngực, cảm giác tham luyến sự an toàn mạnh mẽ của một bóng người hứa sẽ "không bao giờ tổn thương mình" khiến cô cau mày ức chế. Không lẽ quá lâu rồi chưa có bạn trai nên đến cả một người đàn ông xuất hiện trong mơ cũng có thể khiến mình rung động sao???
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Quá phi thực tế rồi đi.
Ngu người một hồi đúng lúc cơn gió từ cửa quét tới thổi tung sách trên mặt bàn. Chiếc bút sắt văng ra khỏi mặt giấy rơi xuống sàn vang lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371382/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.