Chương trước
Chương sau
Hôm nay toàn thủ đô nhận được tin tức từ thành Y gửi về vô cùng kinh động.
Phó đội trưởng đoàn đội dị năng giả kiêm người phát ngôn đại diện nghi án có dính líu tới trận hỗn loạn tang thi triều tấn công thành Y.
Tuy nhiên đây là thông tin chưa chính thức do viện nghiên cứu thành Y lập luận tang thi là sinh vật không có cảm xúc, không có suy nghĩ. Khi con trai của thị trưởng - Thạc sĩ Cổ Mục Khắc Dã đang đến lúc giết chết tang thi đầu đàn thì Phó đội đã nhảy xuống khe nứt tạo thành do dị năng ra tay cứu cô ta. Rất có thể có uẩn khúc đứng phía sau vì vậy bọn họ cần có thời gian thẩm tra nên tiến hành giam giữ.
Vì chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng của hàng trăm ngàn người trong thành Y vì vậy chuyện xảy ra ở đâu sẽ giải quyết ở đó. Thủ đô không có quyền can thiệp.
Đương nhiên Phó Kiệt có uy tín và hình tượng cực lớn trong lòng nhân dân cả nước, nhất là cư dân thành phố những người biết đến minh tinh Phó Kiệt rộng rãi nhất, cũng không ủng hộ cách làm giam giữ này. Họ không tin Phó đại thần sẽ làm hại con người.
Bọn họ như đám não tàn ngày ngày đều đội mũ ra đường có gắn chữ:
Nam thần siêu cấp Amen Thiện Tai
Nam thần đa bét cha la ka
Nam thần vs tiểu tang thi. Tình yêu vượt định kiến nhân loại - TrueLove.
Nam thần không có tội, tiểu tang thi không có tội, bọn đần độn
Đọc truyện tại đây.
"..."
Tình huống bị đi lệch lạc so với nguyên gốc vãi cả chưởng.
Không hiểu sao hàng trăm câu chuyện được thêu dệt trong hôm tang thi vây lấy thành Y bị truyền đi tứ sao bát bản, bản trước còn phong phú hơn bản sau nhưng càng ngày càng lệch lạc khỏi tư tưởng của một người bình thường nên có
Đến cả đài radio giữa đêm thường xuyên như ZoneFM 9h cũng đọc truyện ngôn tình về truyền thuyết tình yêu vượt giới hạn giữa con người và tiểu tang thi mà chính phủ không tài nào làm gì được, cũng chẳng xoá nổi cái kênh truyền bá văn hoá phẩm đồi truỵ lệch lạc kia nữa.
Người người nhà nhà càng nghe càng cảm động cuối cùng đội quân fan não tàn gia nhập càng lúc càng đông, sợ bị đuổi khỏi căn cứ nên chỉ dám viết chữ lên áo lên mũ lên tường lên cốc chén lên vải bạt che nắng mưa. Thậm chí ngại không đủ loạn còn khâu lên cả đồ lót đem trước nhà phơi tỉ tỉ cách thức phản đối chính phủ ủng hộ couple quốc dân làm lãnh đạo cấp cao vô cùng đau đầu.
Đương nhiên khẩu hiệu không chỉ đích danh cá nhân nào, đố ai làm gì được.
Mở đầu luôn luôn có người Ất Giáp chứng kiến kể lại, nam thần dáng người đầy hoảng loạn nhìn thân ảnh tiểu tang thi bị kẻ xấu đánh cho toàn thân yếu đuối mong manh ngã xuống vực, lập tức nhất quyết dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nhất định phải chết cùng năm cùng tháng cùng ngày mà nhảy xuống theo hét lên "nương tử"...
So với phim kiếm hiệp phong trào nhảy vực còn lãng mạn hơn.
Cái gì mà tiểu tang thi ánh mắt long lanh nước, thân ảnh đơn bạc vô lực dịu dàng nói: Em không sao, em là thi anh là người, chúng ta vốn không chung một thế giới; nếu hôm nay em chết đổi lại anh được an toàn em liền cam chịu. Sau đó dứt khoát gieo mình xuống vực sâu kẻ xấu đã giăng sẵn. Còn nam thần cũng không kìm được gần như khóc lên: Anh không quan tâm, không có em bên cạnh anh cũng không còn thiết sống. Rồi nối gót nhảy xuống.
Ngôn tình cô dâu trăm tuổi cũng không sướt mướt bằng.
Cái gì mà tiểu tang thi mạnh mẽ đối mặt với người xấu: Chỉ cần ngươi không làm hại anh ấy, ta sẵn sàng chết cho ngươi vừa lòng. Nam thần nhìn người yêu tâm liền đau như bị ai cắt, mặc kệ luân thường đạo lý hay bị ai phát hiện cứ thế gắng sức cứu lấy tiểu tang thi; ai ngờ đâu tất cả chỉ còn lại một chiếc nhẫn đính hôn kẹt lại khi người rơi xuống. Nam thần ngồi trước bờ vực ôm di vật của tiểu tang thi đau đớn khóc đến run cả bờ vai vốn vô cùng mạnh mẽ, khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng tiếc thương cực độ muốn xuống đó tìm kiếm cô nhưng chỉ còn bóng đêm hun hút sâu không thấy đáy.
Nhạc cải lương 24 tiếng ôm nhau khóc lóc sau khi bị ăn kiếm vẫn chưa chết còn thua xa.
Đương nhiên bản nào thì bản, ngoài hai nhân vật chính kẻ mấu chốt không thể thiếu kiểu nào cũng bị lôi vào chính là bạn trẻ người xấu Cổ Mục Khắc Dã.
Rõ ràng là xả thân vì an nguy của thành Y chẳng biết sao khi rơi vào miệng của quần chúng lại thành nam phụ chia rẽ couple quốc dân người người phỉ nhổ.
Chỉ dựa riêng vào chuyện này thì không thể nào kéo được cảm tình của quần chúng tốt đến vậy. Tất cả đều nhờ vào kênh radio đêm khuya kể niên tình sử từ hồi cởi truồng tắm mưa của cặp này, không gì là không buông tha.
Tất nhiên 98% là bịa bựa bỉ. Có cái lìn mà đào ra được nửa chữ đúng sự thật.
Người kể chuyện tự xưng là Tư Mỹ Nhân có giọng nói vô cùng truyền cảm êm ái, từng câu từng chữ cực kỳ đi vào lòng người làm thính giả nhộn nhạo không thôi.
Nào là nam thần và tiểu tang thi được định mệnh se duyên đính ước với nhau từ nhỏ do ông trời làm chứng, tình cảm thanh mai trúc mã khó có thể chia lìa. ( Sự thật: Ngũ Đại Thân Vương xóc đĩa bốc thăm chia cặp)
Thế nhưng khi lớn lên công việc của nam thần bận rộn không có thời gian vun vén với tiểu tang thi lúc còn là con người liền bị cắt đứt tơ duyên, em trai nam thần tranh thủ chen vào thay thế anh trai nhưng không được. ( Sự thật: nam chính có tiểu tam, nữ chính chết ngắc bị con lòi mặt dày nào đó xuyên tới phá tan tành)
Chẳng may mạt thế ập đến nam thần không màng thanh mai bị nhiễm virus, ngày ngày tìm kiếm tung tích tiểu tang thi đến khi gặp lại nhau thì bị nam phụ chia lìa vô cùng đau đớn. Kẻ còn sống ôm trái tim đã chết, người cõi âm kẻ trần tục không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. ( Sự thật: nam chính nghĩ phải giết tang thi vương phải giết chết tang thi vương x 3,14; nữ chính phải chạy khỏi thằng đao phủ phải chạy khỏi thằng đao phủ x 3,14; nam phụ ế ế con đầu đàn kìa ế ế con đầu đàn x 3,14)
Mấu chốt là ở chỗ đấy đấy, nhờ kinh nghiệm buôn dưa ngồi lê đôi mách vô cùng tài tình của quần chúng và đài radio mặc kệ thời thế, họ hàng anh em của tất cả thành phần xướng tên trong 77 49 hồi truyện mãi không có hồi kết đều bị đào lên sạch sẽ sảng khoái dài lâu ~
Ngoài Cổ Mục Khắc Dã bị mang tiếng xấu còn thêm cả bạn trẻ Phó Thanh không tránh được kiếp trát phân trâu.
Cực kỳ không nể tình mà bị gọi là con ghẻ quốc dân. Quả thực đau trứng.
Rõ ràng là đang nỗ lực hết mình khẳng định địa vị con thứ nỗ lực, ngày ngày hùng hục trong viện nghiên cứu vì nhân loại quên mình ấy vậy mà bị quy chụp chức danh tiểu tam ngang hàng Cổ Mục Tây Á. Phó Thanh dù bị đồn đãi đến đi đại tiện cũng thấy bác lao công lườm cháy mặt cũng không có cách nào ngăn chặn.
Nhiều lúc chẳng hiểu nổi giữa mạt thế có bao nhiêu khổ cực gió tanh mưa máu, cái tật hóng hớt ngược lại như truyền thống con cháu bắt buộc phải giữ gìn càng ngày càng phát huy, mãi không chịu bỏ.
Thế nên ở bên ngoài toà nhà trung tâm thành Y không có 1000 thì cũng đến 900 lượt người liên tục qua lại, cứ rảnh rỗi là diện áo viết khẩu hiệu lượn ngang qua đó khiến lính gác còn nắm được giờ giấc ai chuẩn bị đến vào khung giờ nào mặc quần áo màu gì.
Cũng đỡ nhàm chán hơn xưa bao nhiêu.
Trong tầng hầm của viện nghiên cứu, Phó Kiệt bị xích hai tay hai chân ngồi trong một căn phòng thuần màu trắng không dính 1cm màu lạc loài nào khác, gương mặt không chút biểu tình chưa từng thay đổi trong suốt một tuần biệt giam cách ly với thế giới bên ngoài.
Nếu là người bình thường ở trong một nơi sắc đơn tĩnh mịch thế này không biết thời gian trôi đã sớm bị bức đến phát điên.
Đến thức ăn còn mang màu trắng chỉ có phân thải ra ngoài là thứ an ủi duy nhất, nếu tù nhân không yêu sạch sẽ thì chắc chắn đã sớm đem cứt trát hết lên tường đến nở hoa tung toé rồi.
May mắn Phó Kiệt mang định lực của nam chính, đương nhiên thần kinh không hề bình thường.
Nhấn mạnh thần kinh không hề bình thường in đậm lùi đầu dòng gạch đít viết hoa.
Dù bọn người này có giam hắn lâu hơn nữa thì Phó Kiệt vẫn có thể bình tĩnh nói số Pi là 3,14 bỏ mẹ gì gì gì đấy không phải thần kinh không bình thường thì là cái khỉ gì.
Cạch!!
Cánh cửa chìm được thiết kế ẩn trong tường nhẹ nhàng mở ra.
Như thường lệ, cứ 7h sáng, 12h trưa và 6h tối là Cổ Mục Tây Á lại mang cơm vào cho Phó Kiệt.
Đều đặn một ngày 3 lần, trong căn phòng kín mít không biết thời gian trôi, Cổ Mục Tây Á là người duy nhất ngoài bọn người của viện nghiên cứu tiếp xúc với hắn. Còn ai muốn nhìn thì có tấm gương hai chiều gắn trên tường có thể thoải mái quan sát không sợ Phó Kiệt biết mặt.
Nhưng đó là suy nghĩ của bọn họ thôi, Phó Kiệt có tinh thần mạnh mẽ cái quái gì diễn ra xung quanh hắn đều biết.
Bọn họ muốn thấy hắn như vậy hắn liền cho bọn họ đạt được ý muốn. Vì Chiêu gia và Phó gia đều đang bị chính phủ khống chế cho đến lúc nào có đáp án xác thực, thế nên bị giam giữ là điều tất lẽ dĩ ngẫu phòng ngừa hắn bỏ trốn.
"Anh A Kiệt, ăn cơm thôi"
Cổ Mục Tây Á mặc một chiếc váy thuần trắng, mái tóc vàng thẳng tắp được tết hai bên, đôi mắt to tròn ấm áp như ly mocha càng nhìn càng thêm dịu dàng đáng yêu chọc người yêu thích.
Đặt khay cơm trước mặt Phó Kiệt, cô ta lấy chìa khoá mở còng, bàn tay toả ánh sáng vàng quen thuộc chạm lên cánh tay Phó Kiệt hòng không cho hắn có cơ hội sử dụng dị năng.
Đúng vậy, Cổ Mục Tây Á xúc phát dị năng hệ đặc biệt - Vô hiệu hoá. Chỉ cần cô ta có mặt ở trận địa dựa vào cấp bậc dị năng có thể lan toả nó ra xung quanh không cho kẻ địch có chút không gian khai triển tấn công diện tích lân cận.
Hoặc đơn giản hơn là chạm tay vào cơ thể một người bất kỳ, dù là dị năng giả cũng lập tức trở thành người bình thường không thể phản kháng.
Phó Kiệt vẫn y như một tuần trước không hề động đậy, mắt cũng không thèm mở.
Có lẽ hình tượng là một thứ gì đó rất quan trọng. Ở viện nghiên cứu có bố trí 10 người thay nhau quan sát camera phòng Phó Kiệt chưa hề thấy hắn làm một hành động nào khác, kể cả đi vệ sinh.
Mẹ kiếp, người ngợm kiểu căng củ cọt gì thế này nhu cầu bức thiết như vậy không sợ hại thận hại mông sao?
Năm tiếng chưa đến nhà vệ sinh đã mót muốn chết. Đằng này đã 168 tiếng, có khi trong bàng quang đã ngưng tụ 168 viên sỏi cũng không biết chừng.
Nếu muốn giữ hình tượng thì thỉnh thoảng kéo quần xuống thấp một tí rồi đứng tư thế hiên ngang không sợ chết, đái một bãi sảng khoái cũng không có ai rỗi hơi dị nghị mà.
Nhưng mấy người này cũng nghe ngôn tình phát lúc 10h nên biết rõ độ si tình của Phó Kiệt đối với tiểu tang thi, dù thân phận là công tác tại sở nghiên cứu cũng không nhịn được cảm động cắn móng tay.
Vì thông tin ở đây là tuyệt mật, sở nghiên cứu nếu biết tư liệu bị rò rỉ ra ngoài sẽ không tha một ai, nên ý thức bản thân biết hơn đám người thường bên ngoài rất nhiều bọn họ không khỏi cảm thấy cực kỳ ưu việt.
Giống như làm giúp việc trong nhà của idol vậy đó. Để đâu cho hết sướng.
Chung quy lại cũng là fan hâm mộ cuồng nhiệt vì tình yêu phi nhân loại, nên mọi hành động của Phó Kiệt dù thô lỗ đến mấy trong mắt fan não tàn cũng cao quý lãnh diễm, dù là giấy chùi Phó Kiệt thải ra sau khi đái xong cũng sẽ đóng hộp cất cẩn thận coi như báu vật.
Thế nhưng hàng này lại cố tình không thèm nhúc nhích, chính là tự xem như mọi thứ xung quanh là không khí.
Phó Kiệt bố thí một ánh mắt cho Cổ Mục Tây Á cũng thấy lười, hắn buông thõng hai tay trên đùi từ đầu tới cuối đều là một biểu tình nam chính ông đây không quan tâm.
Muốn bao nhiêu băng sơn liền có bấy nhiêu băng sơn, cực kỳ phát huy tố chất ảnh đế.
Cổ Mục Tây Á dự đoán trước Phó Kiệt vẫn sẽ lãnh đạm như vậy, cô ta thở dài:
"Không biết cô gái tang thi kia có gì tốt mà anh lại ngoan cố hành hạ mình như vậy.
A Kiệt, người thân của anh đang bị chính phủ giam lỏng, anh không sợ họ sẽ xảy ra chuyện gì sao? Chỉ cần anh phủ nhận anh và tang thi kia không liên quan thì anh sẽ được anh trai em thả ra ngay lập tức.
Tính mạng của hàng trăm ngàn cư dân thành Y không thể đùa được, nếu anh nhận có quen thì chắc chắn anh sẽ thân bại danh liệt"
Cổ Mục Tây Á động tác dịu dàng cầm lấy thìa, múc một miếng cơm đưa đến bên môi Phó Kiệt uy hắn ăn. Thế nhưng miếng cơm không được đón nhận cứ thế tách ra khỏi khoé môi mím chặt của hắn, rơi xuống đất.
Cổ Mục Tây Á bực mình, bàn tay phát ra ánh sáng vàng tát một cái thật đau vào mặt Phó Kiệt, cô ta nào quan tâm hình tượng ôn nhu thanh khiết mà Phó Kiệt ưa thích như trước kia nữa, ánh mắt lạnh đi.
1 tuần liền như một con ngu tới cho hắn ăn cơm và nhiệt tình nói chuyện không nửa chữ hồi đáp, chính cô ta mới là người bị bức điên.
" A Kiệt, tang thi đó em không quan tâm có từng là hôn thê của anh hay không nhưng cô ta đã điều hàng triệu tang thi định đánh sập thành Y, dồn hàng trăm sinh mạng dân chúng vào con đường chết.
Nếu không có anh trai em ra tay thì anh nghĩ với tình hình bất thường lúc đó của anh anh sẽ toàn mạng sao?
Tại sao anh biết ơn một chút cũng không có mà lại biến mình thành một phế nhân vô cảm như thế này? Tương lai số phận của anh không phải là cường giả đứng đầu sao???
Mặc kệ anh có chống đối bằng cách gì, em không tin anh sẽ giữ nguyên trạng thái như thế này mãi được"
Cổ Mục Tây Á đứng dậy cầm lấy khay cơm, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu của người đàn ông được dự đoán tương lai chính là cường giả đứng đầu, có chút khinh miệt:
"Anh nghĩ anh tài giỏi lắm sao? Người thân của anh sẽ chết dần chết mòn từng người một, anh cứ nghĩ anh đã bảo vệ được mọi người nhưng thực ra anh chẳng bảo vệ được ai cả.
Thông đồng với cả tang thi để giải cứu dì của mình? Kết cục chẳng phải vẫn là như dự đoán của chúng em sao? Tang thi đó đã chết rồi, Phó Kiệt, anh sẽ chẳng thay đổi được gì cả"
Sau khi nói ra một loạt những câu ám chỉ đầy ẩn ý. Cổ Mục Tây Á mang tâm tình cực tốt rời đi.
"..."
"Cô ấy chết rồi..."
Phó Kiệt lầm bầm.
"Bàn tay của cô ấy... rõ ràng ta đã nắm được, tại sao cuối cùng lại bất lực nhìn cô ấy rơi vào trong nham thạch...."
*" Tôi không ăn được, chỉ có thể uống nước suối mà thôi.... Mẹ kiếp!!! Tôi không ăn được bánh quy, anh điếc à!!"
"Hắn đả thương người thân của tôi. Suýt nữa giết người của tôi. Hắn đáng chết!!!"
"Phó Kiệt, xin lỗi, anh có đau lắm không. Tôi xin lỗi... "*
Một làn khói đen từ người Phó Kiệt dần dần bay ra, đám khói ấy toả càng lúc càng nhiều cho đến khi bao trùm cả căn phòng trắng toát.
Kỳ lạ là những diễn biến này không một ai biết được, kể cả phòng camera giám sát.
Đầu Phó Kiệt vẫn cúi gằm, hắn ngồi trên giường đạm mạc không dao động, những lọn tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt tượng trưng dị năng không còn cố kỵ.
Khi dị năng giả đạt cấp 4, dị năng sẽ được thể hiện qua màu đồng tử, màu sắc càng đậm thì cấp bậc càng cao.
Hiện giờ giữa con ngươi đen láy lan toả của hắn là màu đỏ pha sắc trắng nổi bật vô cùng yêu dị.
Màu đỏ là hệ Hoả, màu trắng là hệ Quang, còn màu đen kết tủa làm nền kia... hiển nhiên là dị năng thứ ba.
Một bàn tay từ trong màn đêm đặt lên vai Phó Kiệt, gương mặt nửa sáng ẩn trong tối nhếch nụ cười như có như không:
- Ngươi muốn cứu kẻ thù kiếp trước của ngươi?
"Cô ấy không phải, ngay từ đầu... đã không phải"
Phó Kiệt phủ định.
- Vậy Du Tư Duật?
Giọng nói trầm thấp u ám tiếp tục vang lên.
"... Không phải"
- Mạc Thiên?
"... Không"
Bóng người dần dần bước đến gần sát Phó Kiệt, bàn tay trắng bợt nắm lấy cổ và bờ vai hắn, tiếng cười khùng khục:
- Ngươi cuối cùng cũng chịu tiếp thu những điều ta đã nói. Ngay từ giây phút ngươi đánh thức ta, ta đã nói gì nhỉ.
À... kẻ thù của ngươi cô ta cũng trùng sinh, chỉ là ẩn trong tối không chịu ló mặt sai thủ hạ chơi đùa ngươi. Còn ngươi, cứ nghĩ có ký ức kiếp trước là tài giỏi, xoay chuyển vận mệnh."
" Ta đã không cứu được cô ấy, cô ấy vì kế hoạch vớ vẩn này mà bỏ mạng"
- Một tang thi mà thôi, ngươi hối tiếc cái gì? Yếu đuối như vậy sao có thể đứng đầu thế giới này? Ngươi không thể đứng về hai bên. Nếu ngươi cố gắng chu toàn bảo vệ tất cả, ngươi sẽ mất một thứ để đánh đổi.
"..."
"Không cần" Phó Kiệt lạnh nhạt: " Những người thường, nếu bọn họ không có ai bảo vệ họ sẽ chết. Tương lai thế giới này cũng không còn.
Đứng đầu thế giới?? Ta không cần"
Bóng đen như thể vừa nghe phải chuyện cười đáng khinh nhất trên đời, hắn mỉa mai:
- Ngươi nhầm rồi, ngươi đang hại họ.
Cứu những kẻ đáng thương này là ban cho chúng vũ khí, chứ không phải sự che chở. Khi ngươi sống lại lần nữa ngươi đã hứa gì? Ngươi xem, giống như ả tình đầu kia của ngươi đã nói. Ngươi sẽ mất tất cả.
Ôm mọi việc vào mình thành ra không thể chú trọng thực sự vào thứ gì, đây chính là kết cục của ngươi.
Ngươi thiếu sự tàn nhẫn."
"..."
Trong bàn tay Phó Kiệt mân mê một chiếc nhẫn kim loại lạnh lẽo, thế nhưng lại có hoạ tiết cành lá vô cùng ấm áp nhu hoà, giống hệt như người đã cầm nó.
Đây là chiếc nhẫn nằm ở ngón út bàn tay trái đã đứt của Mạc Khanh, là thứ duy nhất giữ lại được. Hắn bị dị năng giả hệ Thuỷ thành Y dùng nước kéo lên, nếu không thì dựa vào hệ Quang hắn đã có thể đưa cô thoát khỏi đó an toàn....
Vậy mà....
Âm vực của Phó Kiệt đều đều không thay đổi.
"Ngươi im đi"
- Bản thể của ta, thế giới tàn khốc này không có chỗ cho bao dung và lòng tốt. Ngươi chọn cả hai, ngươi sẽ mất cả hai.
"..."
- Ta chính là ngươi, ta tồn tại là do ngươi đánh thức, suy nghĩ thực sự của ngươi do ta phản ánh. Ngươi thấy không ngươi vẫn chẳng thể bảo vệ được cái gì.
Giống như người mẹ đáng thương của ngươi. Bà ấy không thể chọn lựa giữa gia đình hay sự nghiệp. Ôm đồm tất cả cuối cùng bị tiểu tam ra tay đẩy xuống địa ngục.
Bà ấy không đủ mạnh, còn ngươi, ngươi thì sao?"
"Câm miệng"
Phó Kiệt tung chiếc nhẫn Thứ Nguyên lên cao, sau đó cực kỳ chuẩn xác để nó tự điều chỉnh kích thước rơi vào ngón trỏ của mình. Hắn ngẩng đầu lên đôi mắt tam sắc lóe sáng sắc lạnh:
"Ta tự có cách. Đừng để ta nuốt chửng ngươi vĩnh viễn không thể ra ngoài lần nữa"
"..."
Chiếc nhẫn sáng bóng kim loại lập tức biến đổi hoa văn, hóa thành một vật đen tuyền tĩnh mịch.
Biểu thị kẻ cầm nó đã bị hắc hóa.
- --------------
Tiểu kịch trường:
(Góc tự luyến tiểu nhân vật)
Vua Hiên Viên Kiệt vì dị năng thức tỉnh mà lầm đường lạc lối, toàn thân toát lên khí tức người sống chớ tới gần phong phạm còn giống tổng đàn chủ ma giáo hơn cả người mà ai cũng biết là ai đấy.
Đến cả mối tình đầu tươi đẹp tưởng có được vai diễn tranh sủng ai ngờ đâu bệ hạ lại bị liệt dương, chẳng cứng lên được với nàng.
Quý phi Cổ Mục Tây Á lệ rơi đầy mặt. Nếu bệ hạ đoạn tụ nàng cũng vui vẻ chấp nhận thậm chí viết cả fanfic. Đằng này ngài ấy lại yêu cương thi.
Thế này đến bao giờ mới chiếm được sủng ái đứng đầu lục cung tam viện?? Nàng là con người sao đấu lại được yêu nữ ma giáo?? Uỷ khuất chưa.
"Trẫm là hôn quân, tâm thần tự kỷ nặng nàng ghét bỏ??? Nàng lưu lạc ở đâu đừng giận dỗi nữa mau nhập hồn về với trẫm"
Khanh Ma Giáo nằm trong quan tài đến liếc mắt cũng lười.
Phó hôn quân khóc ròng: Nàng có phải trách trẫm chân ngắn chạy chậm khiến nàng rơi xuống vực? Nàng yên tâm trẫm sẽ ban thánh chỉ chặt đầu tướng quân Cổ Mục Khắc Dã tội danh làm hại linh vật âm phủ cho nàng công đạo.
"..."
Khanh Ma Giáo bảo trì trầm mặc có xúc động muốn tìm khe nứt chui vào. Bản giáo chủ luôn bác ái với trẻ thiểu năng trí tuệ, sẽ không bóp chết mi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.