Khi Du Tư Duật điều khiển thanh sắt bay cách một đoạn thật xa khỏi ngôi làng, ngoảnh đầu không thấy Phó Kiệt đuổi theo liền thắc mắc:
"Nam chính không phải có cánh sao? Sao không bay đuổi theo?"
Mạc Khanh ngồi xổm ở ngay dưới chân Du Tư Duật, đang bận lấy khăn lau hết máu người dính trên tay và mặt liền lắc đầu:
"Làm sao em biết được, nam chính tính cách càng ngày càng đi lệch so với tiểu thuyết, hắn không dùng lửa thui trụi lông của em là may lắm rồi. Ể, anh đi đâu đó? Sắp về tới nơi rồi mà"
Du Tư Duật đáp xuống một khu rừng dưới chân núi Đan Xơ, quăng Quý Viêm như quăng bao gạo xuống dưới đất, đoạn ôm quần chạy ra một gốc cây:
"Mày làm tang thi rồi làm gì biết mấy cái nhu cầu bức thiết này của con người nữa hở... A... nhịn suốt từ lúc gặp hai thằng ất ơ kia rồi. Suýt thì vỡ bóng chết ta."
Du Tư Duật thở một hơi thỏa mãn, vừa đứng xả nỗi buồn vừa huýt sáo. Miệng lầu bầu: 'May mà hai đứa không còn phải bận tâm đến mùa dâu 1 tháng 1 lần của con gái nữa. Nếu không anh mày lỡ bị tách mày ra trúng mùa bội thu thì tang thi cứ lần theo mùi, đuổi xách tampon chắc chạy bĩnh cả ra quần"
"Anh thôi ngay vừa đứng tè vừa hướng của quý về phía em đi" Mạc Khanh lấy tay vỗ vỗ mặt Quý Viêm mấy cái xem tình hình biến hóa của hắn, sau đó lấy từ trong không gian một ca nước hồ, banh miệng y ra rót ồng ộc.
Du Tư Duật xả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371349/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.