[...]
*"Tiểu Khanh, em viết truyện gì vầy nè? Mạt thế? Mạt thế kiểu gì còn có cả Naruto vô đây??"
"Vậy mới khác biệt, chứ đại trà nhan nhản nội dung giống nhau em không ưa"
"Chậc, đọc truyện mạt thế văn mà toàn cười không. Cưng thấy chưa bị liệt vô mục -Truyện Hài Hước- rồi kia kìa"
"Kệ em mắc mớ gì đến chị"
"Á à con ranh con bật chị à, cái tính khí như bà già tiền mãn kinh lại còn xấu tính xấu nết. Xấu vang danh bốn bể xấu rạng rỡ non sông thế này đến bao giờ mới có thằng hốt hả? Cái đầu óc củ lìn xúc phạm giáo dục xỉ nhục giáo khoa, cái miệng thì.bla...bla.." *
"..."
"..."
"Tố... Tâm.... chết tiệt" Cãi có mỗi một câu có cần bật ulti đến thế không???
Mạc Khanh trừng mắt ngồi dậy, nhận ra khung cảnh chị em suốt ngày động khẩu như chó với mèo chỉ là một giấc mơ lập tức cơn đau từ lưng đánh úp lại khiến sắc mặt cô tái nhợt, liền thoát lực nằm lại xuống.
Ánh mắt đảo quanh căn phòng trắng tinh toàn mùi thuốc khử trùng, cô nhận ra mình đang ở bệnh viện, cơn đau từ khắp cơ thể truyền đến cộng thêm hệ miễn dịch suy yếu khiến trong cổ họng tràn lên một cỗ hương vị buồn nôn khó tả.
Thế nhưng cô vẫn còn sống sau khi dạo chơi một vòng dưới quỷ môn quan vậy là tốt lắm rồi.
Chưa kể còn tranh thủ ăn được tí đậu hũ của nam thần minh tinh nổi tiếng nha... Trai đẹp trước mắt mà thái độ lúc nào cũng phải dửng dưng khó chịu biết mấy, có cơ hội ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371325/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.