"Hôm qua cô ngủ không ngon?"
Phó Kiệt nhìn đôi mắt thâm quầng của Mạc Khanh nhàn nhạt tơ máu không khỏi nhíu mày. Hình như hôm qua tầm 2h 3h sáng hắn nghe thấy tiếng lịch kịch và bước chân người đi lại ở gần cửa nhà hắn, thế nhưng chỉ chưa đầy 15s sau không gian im ắng trở lại nên hắn cũng không dậy đi xem xét nữa.
Mạc Khanh gật đầu: "Tôi bị ba mẹ gọi về thăm nhà. Họ hành tôi đến tận gần 1h sáng mới chịu buông tha để quay về chung cư L. Nếu biết mỗi lần về đều mệt nhọc vậy tôi chắc chắn sẽ trốn đi lâu lâu chút"
Cha cô và bác Vương kéo chơi cờ ngay khi vừa ăn tối xong, rõ ràng chỉ đánh 4 ván thôi mà quanh đi quanh lại đã nửa đêm mất tiêu.
Cô thì mệt đến rũ hết cả người ấy vậy mà tinh thần còn không sáng láng phấn chấn bằng hai lão gia trước mặt.
Bách nhục!!!
Hôm nay đến công ty mọi việc, con người đều vô cùng an bình làm cho Mạc Khanh đã buồn ngủ còn buồn ngủ hơn vì nhàm chán.
- Từ Cẩn Noãn và những người bạn - cũng không dám có một chút thái độ gập ghềnh lồi lõm gì với cô cả, dù Phó Kiệt có đứng ở bên cạnh hay không.
Chẳng lẽ vai diễn vật hy sinh đã xong rồi nên trí thông minh của Noãn Nhi bé nhỏ quay lại?? Ây gu.... cô còn chưa hưởng đã vẻ mặt đóng vai ác nhưng chết sớm trong truyền thuyết này đủ đâu nha. Rất không đã ghiền.
Nhưng mà mặc kệ Mạc Khanh có trêu chọc bao nhiêu đi chăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371317/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.