[...]
Xe chạy bon bon trên con đường về chung cư L ở ngoại thành.
Cả đoạn đường Phó Kiệt khá kiệm lời, thỉnh thoảng bị Mạc Khanh vô ý nói mấy câu gì đó miêu tả đồ vật ven đường khiến khoé miệng hắn nhẹ cong lên.
Đành chịu thôi tuy ở đây cũng là hiện đại nhưng mà cảnh sắc, cửa hàng, biển hiệu, trang trí đường phố phối màu rất khác so với ngoài hiện thực. Nó được tạo nên tỉ mỉ, trau chuốt, đường đi thông thoáng sạch sẽ cây cối cắt tỉa gọn gàng, khác xa hiện thực bụi bặm các toà kiến trúc cứng nhắc mà cô sống.
Chẳng mấy chốc đã đến cửa chung cư. Mạc Khanh cúi đầu cảm ơn định chào tạm biệt thì thấy Phó Kiệt cho lái xe đi thẳng vào hầm, rồi hắn bước xuống thong dong tiến vào thang máy, nhấn nút giữ cửa đợi cô vào. Đến lúc đó Mạc Khanh mới hồi hồn chạy một mạch sợ hắn trêu cô đóng sập cửa lại mất.
"Không chạy, đã nói bao lần rồi" Hắn ta quát.
Mạc Khanh xụ mặt lầm bẩm mắng mấy câu không rõ.
Khi an ổn đứng bên cạnh hắn rồi, cô nhỏ giọng: "Anh không cần đưa tôi lên tận nhà đâu"
Phó Kiệt mắt vẫn nhìn thẳng chẳng nói câu gì, nhìn số tầng hiển thị trên mặt bảng điện tử đã dừng ở số 7, cửa thang máy mở hắn cứ thế đi thẳng ra ngoài miệng nói bâng quơ: "Sáng mai 8h đợi tôi đón" Và trước con mắt hắn nghĩ cô đang kinh ngạc điềm nhiên mở cửa căn hộ đối diện của Mạc Khanh, đi vào đóng sập cửa lại bỏ mặc cô im lìm đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-thanh-nhan-vat-phan-dien/1371313/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.