Phượng Hâm nói xong liền thấy hơi hối hận, giọng điệu của cô có chút kích động, nhưng cô cũng không xin lỗi, ngược lại bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ.
Cô không thích người cam chịu, cũng có thể nói là rất căm ghét.
Trong căn phòng dưới đất u ám không phân biệt ngày đêm, cô không chỉ một lần muốn vứt bỏ sinh mạng, nhưng lại không có cách nào.
Lúc Nhiếp Minh xuất hiện thì mới tỉnh ngộ, một người còn có vướng bận, hay còn là vướng bận của người khác, thì không có quyền tự ý vứt bỏ sinh mệnh của mình, đến con kiến còn biến quý trùng sinh mệnh của mình, chứ nói chi đến con người.
Phượng Hâm lấy hết bình nước khoáng trong tủ lạnh ra, tìm một cái đĩa lớn đổ hết vào, lại đổ thêm nước suối vào trong.
Mặc dù Châu Thiên không nhìn thấy Phượng Hâm bưng cái gì vào, nhưng có thể cảm nhận được từng đợt hơi thở mát mẻ ập vào mặt vô cùng dễ chịu.
“Đại ca, hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể làm mát vật lý thôi.”
Châu Thiên há há miệng, trong lòng khẽ than, hắn khiến cho em gái ngứa mắt rồi.
“Em gái, đại ca sai rồi, vốn dĩ anh không muốn liên lụy tới cô, nhưng giờ thì đại ca biết rồi, anh nhất định sẽ cố gắng khỏe lại để bảo vệ cô và Tiểu Như.”
“Đại ca, em cũng chỉ nói câu vừa rồi thôi, đừng dễ dàng tin tưởng ai ở mạt thế, có lúc con người so với tang thi còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
Cùng là một câu nói nhưng lại không lạnh lùng như vừa rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-trung-sinh-nu-vuong-cuu-the/1484645/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.